Chung Yểu đưa cho cậu một chai nước để giải khát, nhìn cậu một lúc, trong mắt anh dần dần xuất hiện nụ cười, lại nhét cho cậu một lon coca, để cậu nắm lấy đá lạnh làm mát lòng bàn tay bị bỏng.
Lâm Trúc reo lên: "Mạng của tôi là do thầy Chung cho!"
"Nói bậy."
Chung Yểu bật cười, cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu, đóng cửa đứng dậy, đi vòng ra ghế lái lên xe: "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về trước."
"Không bàn bạc việc sắp xếp sao?"
Lâm Trúc ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Có lần đầu thì sẽ có lần sau, sau cuộc phỏng vấn hôm nay, Xán Tinh chắc chắn còn có biện pháp khác. Chúng ta phải chuẩn bị nhanh lên, tốt nhất là đưa ra thông cáo mới trong vòng ba ngày, hoặc tham gia một cuộc phỏng vấn tạp kỹ, hoặc tham gia một nhóm..."
Chung Yểu nhẹ nhàng ngăn lời cậu lại: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Vô Kiều rất phù hợp, tối nay chúng ta hẹn một địa điểm để nói chuyện chi tiết."
Vô Kiều là một bộ phim truyền hình lấy bối cảnh thời Dân quốc, Lâm Trúc đã định trước cho anh một vai diễn hy sinh trong mười tập, xét về đất diễn thì chỉ là vai phụ nhưng xét về mức độ nổi bật thì gần như có thể vượt qua tất cả các nhân vật trong toàn bộ bộ phim.
Đoàn làm phim của bộ phim này nổi tiếng là đảm bảo chất lượng, đạo diễn cũng nổi tiếng là khó tính, cầu toàn và có tính khí cổ quái, không biết Lâm Trúc đã dùng cách gì mà có thể giữ được vai diễn này trong tay cho đến tận bây giờ.
Chỉ là——đây đều là những chuyện phải lo lắng và cân nhắc sau này.
Chung Yểu suy nghĩ một chút rồi quay lại, một tay đỡ lưng ghế phụ, quay lại nhìn cậu: "Bây giờ, cậu về ngủ một giấc trước đã."
Lâm Trúc hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
"Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng."
Chung Yểu cười với cậu, tháo kính xuống, hai tay đeo lại lên sống mũi của người quản lý trẻ tuổi, tiện tay xoa xoa tóc cậu.
Chất tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay, Chung Yểu không kìm được lại xoa thêm hai lần, lôi ra một chiếc chăn lông đưa cho cậu: "Buồn ngủ thì nằm xuống một lúc. Trên người còn ra mồ hôi, nếu điều hòa mát thì đắp chăn vào, cẩn thận bị cảm lạnh."
Lâm Trúc không cưỡng lại được ánh nhìn của anh, theo bản năng nhận lấy tấm chăn, theo bản năng lấy điện thoại ra tìm vị trí nhà mình, theo bản năng đưa cho Chung Yểu.
Tay Chung Yểu to rộng, thon dài, xương ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp, hai bàn tay đan vào nhau, có chút hơi ấm len lỏi qua làn da trong cái lạnh của điều hòa.
Đèn báo của điện thoại nhấp nháy, đột nhiên lại hiện ra hai tin nhắn.
Anh trai lớn: Tiểu Trúc, anh hai phải tăng ca đến rất muộn, dì giúp việc nghỉ rồi, em ra ngoài mua thêm chút đồ ăn ngon nhé.
Anh trai lớn: [Tin nhắn chuyển khoản]
Lâm Trúc: "…"
Chung Yểu cầm điện thoại, một lúc sau mới cười, đưa điện thoại trả lại cho cậu: "Thôi, về nhà tôi đi."
Trạng thái của Lâm Trúc trông thực sự không ổn, ít nhất cũng phải có người chăm sóc mới được.
Chung Yểu không rõ cậu đã gặp vấn đề gì nhưng ít nhất cũng cảm nhận được Lâm Trúc không muốn người khác biết nên không hỏi nữa, quay lại cài dây an toàn: "Hơi bừa bộn, cậu có phiền không?"
Đến nhà Chung Yểu!
Cả người Lâm Trúc như quả măng chín đỏ, tim đập thình thịch trong l*иg ngực. Căng thẳng bị áp chế bởi công việc ập đến toàn diện, kéo chăn trùm đến tận mũi, lắc đầu như trống bỏi.