Nhờ Đọc Tâm Tôi Trở Thành Người Đại Diện Số Một Thế Giới

Chương 16

Bây giờ họ đang ở đại sảnh của công ty, các phóng viên đến phỏng vấn Kỳ Chi đều đang chặn ở bên ngoài. Lỡ như cậu ta chọc giận Chung Yểu, khiến đối phương tức giận bỏ đi, không chừng ngày hôm sau cậu ta sẽ lên được trang nhất.

Cho dù có công ty ra mặt giúp đỡ thì ảnh hưởng cũng vô cùng tệ hại.

Trịnh Nghệ sốt ruột ngẩng đầu, muốn mượn cớ rời đi nhưng thang máy lại vừa lên đến tầng mười, vẫn chưa có ý định xuống.

Thần sắc Chung Yểu vô cùng thoải mái, tay phải đáp trên vai Lâm Trúc, tay trái giấu sau lưng. Nếu thêm một cái cốc giữ nhiệt nữa thì anh hệt như một cán bộ lão thành về nông thôn thăm hỏi, dễ gần vô cùng.

Muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.

Kỳ Chi ở bên ngoài dây dưa mãi, không biết là đang phỏng vấn phim mới hay viết tự truyện, các phóng viên vẫn chặn cửa không lọt.

Trịnh Nghệ nghẹn một hơi trong ngực, đáy mắt lóe lên vài lần, cuối cùng nghiến răng cúi đầu: "Thầy Chung..."

Cậu ta định lấp liếʍ qua loa, ngẩng đầu định đi, chuẩn bị tùy tiện xin lỗi người đàn anh trông có vẻ cởi mở thân thiện trước mặt rồi viện cớ rời đi nhưng lại đυ.ng phải ánh mắt sắc bén tỉnh táo trong đôi mắt đen sâu thẳm.

Trịnh Nghệ thấy lạnh cả tim, theo bản năng lùi lại hai bước.

Chung Yểu vẫn nhìn hắn, trong mắt không có lấy một chút ý cười.

Trịnh Nghệ mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng thốt ra hai chữ: "... Anh Lâm."

Cậu ta gọi rất ngắn và nhẹ, gần như chỉ lẩm bẩm trong miệng coi như đã gọi. Chờ đến khi thang máy đến mở cửa, cậu ta không dừng lại nữa, vội vàng lách qua hai người bước vào buồng thang, phản tay dùng sức đập nút đóng cửa.

Trong thang máy truyền đến tiếng đập phá ầm ầm.

...

Chung Yểu thu hồi ánh mắt.

Vẻ cởi mở chất phác trên mặt thoáng chốc tan biến, Chung Yểu cúi đầu, nhìn Lâm Trúc vẫn mở to mắt, toàn thân hóa đá, đáy mắt lạnh lẽo dần dần lại tụ lại thành những điểm sáng ý cười.

"Xin lỗi, tôi tự tiện."

Lùi xa Lâm Trúc một chút, Chung Yểu trầm ngâm một lát, vẫn quyết định mở lời giải thích, chỉ vào chiếc điện thoại di động mà cậu giấu trong túi quần sau: "Anh trai cậu vẫn luôn nhắn tin cho cậu."

Vì đã xa cơ thể đối phương nên được giải trừ phong ấn, Lâm Trúc sống lại tại chỗ, đột nhiên hoàn hồn, gần như nhảy dựng lên sờ điện thoại, vội vàng lật xem tin nhắn.

Hôm nay cậu đến thẳng từ công ty tổng của tập đoàn Lâm thị.

Từ công ty đến nên mặc vest.

Vẫn là loại vest cao cấp bó sát người, ngoài trang trí thì hầu như không đựng được gì trong túi.

Điện thoại giấu trong túi không che được, nửa màn hình lộ ra xiên xẹo - màn hình vẫn sáng liên tục, từng tin nhắn liên tục không ngừng tràn vào,

Tổng giám đốc Lâm mất em trai vẫn đang nỗ lực lần cuối.

Anh trai lớn: Tiểu Trúc, anh trai sai rồi, anh trai không gọi em là đồ ngốc nữa.

Anh trai lớn: Anh trai mua kẹo que cho em.

Anh trai lớn: Thật ngoan, mua một thùng.

Anh trai lớn: Tặng thêm một tấm poster ảnh thật người thật của Chung Yểu.

Anh trai lớn: Cái gối ôm Chung Yểu mà em muốn lần trước, mai làm xong, bảo người mang đến tận giường cho em.

...

Lâm Trúc nổi hết cả da gà, lập tức tắt màn hình. Nhận ra Chung Yểu hoàn toàn không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của cậu, anh đang khoanh tay nhìn một tiểu thịt tươi khác, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cắm điện thoại vào túi như vậy, xông ra chắn trước mặt Chung Yểu thì gần như lộ hết, đương nhiên không thể trách Chung Yểu xem tin nhắn của cậu được.