Đã lâu lắm rồi Chung Yểu không được vui vẻ như vậy.
Lần trước bị người quản lý lật xe, Chung Yểu thực ra không định giao phó số phận của mình cho bất kỳ ai nữa.
Diễn xuất thì cậu vẫn có thể đảm nhận, không có ai chăm sóc thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Ba năm qua, anh mài giũa diễn xuất cũng như rèn luyện ý chí, thực ra anh không còn tin tưởng bất kỳ ai đến gần mình nữa, cũng không coi bất kỳ lời hứa nào là thật.
Chỉ là nếu có một chàng trai nhỏ như vậy làm bạn...
Cuộc sống có lẽ sẽ trở nên thú vị hơn trước rất nhiều.
Anh nổi tiếng từ khi còn trẻ, từng lêи đỉиɦ cao cũng từng xuống vực sâu. Bận rộn, rực rỡ, ảm đạm, nhợt nhạt, anh đã trải qua hầu hết mọi nhiệt tình và lạnh nhạt, chỉ có điều chưa từng thử qua những ngày tháng thú vị là như thế nào.
Chung Yểu ngẩng đầu, Lâm Trúc vẫn nhìn anh chăm chú, ánh sáng trong mắt cậu như những hạt đường nhỏ vụn, lăn tròn phấn khích, ngọt ngào dính chặt vào người anh.
Dù có giũ cũng không rơi ra được.
Chung Yểu cũng không định giũ, dáng người cao thẳng thả lỏng, một tay đút túi, khom người rồi đứng thẳng dậy: "Nghe có vẻ như cậu có thể làm được mọi thứ."
"Anh có thể thử dùng tôi trong ba tháng trước. Nếu anh có thể ký hợp đồng với tôi, chia theo điều khoản hợp đồng của công ty, tôi chỉ cần lương cơ bản."
Lâm Trúc cố gắng nhón chân, đôi mắt sáng ngời, toát lên một vẻ ngây thơ thuần khiết, vô cùng nghiêm túc và kiên định mà chỉ những chàng trai trẻ mới có: "Ba tháng, nếu anh không phát triển tốt, tôi sẽ từ chức."
Chung Yểu nhìn cậu.
Điều kiện mà Lâm Trúc đưa ra có thể nói là rất ưu đãi, cũng không có khả năng bị lừa gạt - bị người bên cạnh hãm hại đến chết một lần cũng có lợi. Khán giả đều có trí nhớ, cùng một chiêu trò sao tác không thể dùng lần thứ hai, cùng một lời vu khống bịa đặt cũng vậy.
Đã có lần đảo ngược đầu tiên, sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, chưa chắc đã có bao nhiêu người tin nữa.
Anh chỉ quen không để ai ở bên cạnh nhưng vẫn chưa đến mức bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Hơn nữa - nhìn vào đôi mắt như vậy, thật khó để ai đó có thể nỡ lòng từ chối.
Chung Yểu nhìn cậu, khẽ cười.
"Tôi vẫn chưa chính thức làm quen với cậu Lâm."
Chung Yểu thừa nhận cậu là người quản lý mới, cố ý gọi cậu bằng cách xưng hô có phần trưởng thành hơn. Quả nhiên thấy đôi mắt kia cong lên mãn nguyện, anh không để lộ dấu vết gì mà mỉm cười, chủ động đưa tay về phía cậu: "Có thể giới thiệu lại không?"
Dù anh không cười nữa nhưng sắc mặt vẫn rất ôn hòa, thái độ cũng nghiêm túc và tôn trọng.
Ánh mắt Lâm Trúc đột nhiên sáng lên.
Đây là đồng ý rồi!
Lâm Trúc không phải không có cách nào để đọc được suy nghĩ của Chung Yểu. Chỉ là mỗi lần nhìn nhau như thế này, trong đầu cậu sẽ nhảy tự do nhào lộn trên không trung, căn bản không để lại cho cậu không gian để đọc tâm trí, chỉ có thể dựa vào cảm giác để đoán già đoán non.
"Đoán già đoán non", đối với cậu mà nói vốn đã là một trải nghiệm vô cùng quý giá.
Trong đầu xoay tròn ba mươi hai vòng rưỡi trên không, Lâm Trúc kìm nén sự thôi thúc muốn vạch l*иg ngực moi trái tim chân thành của mình ra trước mặt Chung Yểu, cậu vẫn bình tĩnh và điềm đạm, đưa lon coca sang tay kia, đầy tham vọng nắm lấy bàn tay anh đưa tới.