"Thời gian của Chung Yểu có hạn, đến đây là để bàn chuyện chính. Kỳ Chi đột nhiên đổi người quản lý, cậu chịu ấm ức, công ty nhất định sẽ bù đắp cho cậu…"
"Phó tổng Lý."
Chung Yểu bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Lâm Trúc vừa nói một câu đã bị ngắt lời: "Không sao, để cậu ấy nói hết đi."
Cán bộ cấp cao sửng sốt, vội vàng cười trừ, liên tục kéo Lâm Trúc ra sau: "Đây là người quản lý mới của chúng tôi, tên là Lâm Trúc. Năng lực làm việc của cậu ta thực sự rất tốt nhưng thâm niên quá ít, tuổi đời còn trẻ, chưa hiểu chuyện lắm, không giúp được gì cho cậu đâu..."
"Tôi có thể giúp được!"
Lâm Trúc đứng trên mũi chân sau lưng anh, kiên cường giơ tay lên định phát biểu.
Cán bộ cấp cao vội vàng cảnh cáo nhìn Lâm Trúc một cái. Đang định bảo cậu đừng nói lung tung, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong veo sau tròng kính, trong lòng lại đột nhiên giật mình.
Người quản lý trẻ tuổi với khuôn mặt trẻ con đầy vẻ ấm ức không phục nhưng đáy mắt lại đặc biệt sáng suốt, không biết có phải là ảo giác của ông ta không, dường như thấy được tia sáng sắc bén trong đôi mắt đó lóe lên rồi biến mất.
Lâm Trúc cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt không né tránh, bước tới nửa bước.
Cảm giác cơ thể hơi vụng về và nặng nề của cán bộ cấp cao vừa lan khắp toàn thân, một luồng thông tin dữ dội hơn đã tràn vào đầu ông ta.
——Có tiếng mà không có người, giá trị của Chung Yểu đã không còn nhiều. Tốt hơn là nhân cơ hội này lợi dụng thêm lần nữa, vắt kiệt sạch sẽ, mở đường cho những người mới nổi...
Trịnh Nghệ có hướng đi tương tự, có thể nhân cơ hội này kéo Chung Yểu xuống một bậc, thực hiện tiếp thị khủng hoảng. Kỳ Chi đi theo hướng lưu lượng, có thể cùng nhau tham gia một vài chương trình tạp kỹ, mượn thế để thặng một chút nhiệt độ của Chung Yểu...
Tìm ra một vài lỗ hổng trong hợp đồng, sắp hết hạn thì giữ lại hợp đồng, tìm cách vắt thêm chút dầu rồi mới thả đi...
Dù sao thì cả giới giải trí đều công nhận rằng Xán Tinh có ơn với Chung Yểu, chỉ cần không làm quá đáng, ngay cả khi Chung Yểu nhận ra, anh cũng không thể làm gì...
Ánh mắt Lâm Trúc gần như bùng lên cơn giận dữ, ánh mắt chạm đến Chung Yểu nhưng lại kịp thời dừng lại suy nghĩ, trong lòng thầm đếm: "Một, hai, ba…"
Ba giây trôi qua, cơ thể cậu nhẹ bẫng, những thông tin hỗn tạp đó cũng lắng xuống, đầu óc trở nên tỉnh táo trở lại.
Hợp đồng hiện tại của Chung Yểu vẫn còn ở Xán Tinh.
Còn một năm nữa, hiện tại Chung Yểu vẫn chưa thích hợp để xé rách mặt với Xán Tinh.
Đối với bất kỳ một nghệ sĩ nào, việc xảy ra tranh chấp với công ty trong thời hạn hợp đồng, bất kể đúng sai, đều sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng và sự phát triển.
Lâm Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt giận dữ đã biến mất nhưng cán bộ cấp cao vẫn đứng ngây ra tại chỗ, nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.
Lâm Trúc nhếch miệng cười với ông ta, khéo léo xông tới, dễ dàng phá vỡ phòng tuyến đang lung lay sắp đổ.
Cậu quen nhìn vào mắt người khác, không chỉ vì mắt là bộ phận trung thực nhất của con người, có thể vô tình tiết lộ nhiều bí mật ẩn giấu, mà còn vì những bí mật này trước mặt cậu gần như hoàn toàn trong suốt.
Lâm Trúc có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Bất kỳ ai, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, Lâm Trúc có thể hoàn toàn chia sẻ cảm nhận của đối phương trong vòng ba giây.