Nhờ Đọc Tâm Tôi Trở Thành Người Đại Diện Số Một Thế Giới

Chương 8

Theo lời của cấp cao công ty, đại khái là "Đẹp trai", "Dáng đẹp", "Nhân thiết đáng yêu" và "Hút fan điên cuồng."

Giống như hôm nay hét lên "Cứu mạng", nhảy lên xe của anh, lại nói muốn mời anh ăn đồ nướng... cậu trai đó nhỉ?

Chung Yểu suy nghĩ kỹ càng một lần, có thể liên tưởng đến gần nhất cũng chỉ có hình bóng đó, nghĩ kỹ lại, thực ra cũng không thấy phản cảm.

Trên thực tế, cuộc gặp gỡ có phần bất ngờ đó cũng được coi là hiếm hoi cải thiện tâm trạng của anh——nhớ đến đôi mắt màu hổ phách mở to nhìn chằm chằm vào mình, Chung Yểu thậm chí còn hiếm hoi cảm thấy thú vị, khóe môi cũng vô thức nhếch lên.

Có những người có bản lĩnh khiến người khác thích mình trời sinh.

Nếu giang sơn của anh bị tên nhóc giống mèo con đó cướp mất thì cũng không phải chuyện gì quá đáng để tức giận.

"Phó tổng Lý, có một chuyện có lẽ tôi chưa nói rõ với công ty."

Thấy cấp cao vẫn khó khăn cố gắng vòng vo tam quốc với anh, Chung Yểu quyết định đơn phương chấm dứt cuộc đối thoại này, một tay anh đút túi, đứng thẳng người, hơi nghiêng người về phía trước.

"Tôi không có ý kiến gì về sự phát triển của mình, hôm nay trở về chỉ để xác nhận nội dung hợp đồng."

Cán bộ cấp cao của công ty vội cười trừ: "Không không không... "

"Để tôi nói hết."

Không muốn nghe thêm những lời khách sáo hoa mỹ, Chung Yểu nhàn nhạt ngắt lời, bình tĩnh nhìn ông ta.

"Tôi có thể chịu trách nhiệm cho sự phát triển của chính mình. Công ty không cần cung cấp cho tôi bất kỳ nguồn lực nào, cũng không cần trang bị trợ lý hay người quản lý——"

Nói được một nửa, cửa phòng họp đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Chung Yểu nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy bóng người bên ngoài, lông mày anh đột nhiên hơi nhướng lên kinh ngạc.

"Thầy Chung."

Lâm Trúc nắm chặt chiếc lon coca đã uống hết từ lâu, khuôn mặt lại không thể cứu vãn mà đỏ bừng lên.

Cậu đã hạ quyết tâm, ánh mắt cũng không còn né tránh. Cậu nhìn chằm chằm vào Chung Yểu, vừa đi vừa bước chân tay luống cuống.

"Tôi thấy rằng... thầy vẫn cần một người quản lý.”

Chung Yểu dáng người cao ráo, dù không cố tình đứng thẳng, anh vẫn cao hơn Lâm Trúc cả nửa cái đầu.

Lâm Trúc kịp thời dừng lại, đứng ở khoảng cách không cần phải ngước đầu thêm, đôi mắt màu hổ phách sau tròng kính sáng ngời, trực tiếp đón lấy ánh mắt đánh giá của Chung Yểu.

Sắc mặt cậu bình tĩnh nhưng trong đầu vẫn hỗn loạn.

"Vừa rồi tự mình tiến cử", "Tại sao Chung Yểu lại cao như vậy", "Bị từ chối thì phải làm sao", "Lần sau có nên đi giày độn không", "Nhưng tại sao Chung Yểu lại cao như vậy"...... hàng loạt ý nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu, rất khó để đưa ra được một mạch suy nghĩ đủ rõ ràng.

Nhưng trải nghiệm như vậy lại khiến người ta vô cùng phấn khích và không muốn buông tay.

Lâm Trúc tranh thủ thời gian nhìn chằm chằm vào Chung Yểu, mặc cho những ý nghĩ hỗn loạn chạy trong đầu, đang chuẩn bị tiếp tục nói về việc Chung Yểu đi giày độn thì cánh tay đột nhiên bị người ta kéo lại.

Lâm Trúc quay đầu lại, đường chân tóc của cán bộ cấp cao lại dịch lên ba cm: "Tiểu Lâm, công ty biết gần đây cậu không có việc gì làm. Tình hình của Chung Yểu rất đặc biệt, cậu bình tĩnh lại trước, tin tưởng công ty, nhất định sẽ đưa cho cậu một nghệ sĩ phù hợp để dẫn dắt..."

Cán bộ cấp cao vội vàng trấn an Chung Yểu, sợ rằng lúc này Lâm Trúc lại gây chuyện, bãi xuất nhất phó đặc biệt hòa nhã và kiên nhẫn.