Nhờ Đọc Tâm Tôi Trở Thành Người Đại Diện Số Một Thế Giới

Chương 6

Quay lại.

Lâm Trúc không kịp tránh ánh mắt, lao đầu vào đôi mắt thăm dò lạnh lùng sâu thẳm.

...

Lâm Trúc bình tĩnh ngồi ba giây.

Sau đó cậu đã chín.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, đầu óc cậu hoàn toàn trở thành một đống cháo, không nảy ra được một ý nghĩ hữu ích nào. Lâm Trúc vội vàng muốn đứng dậy nhưng khi nhận ra mình đang ngồi trong xe thì đã quá muộn, đầu cậu đập mạnh vào một cái gì đó nhưng không có cảm giác đau đớn như dự đoán.

Lâm Trúc ngẩng đầu lên.

Chung Yểu đang chống tay vào ghế, một tay ngăn giữa đầu cậu và trần xe, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cậu.

Lâm Trúc ngồi thẳng dậy: "Chung, thầy Chung ——"

"Xuống xe đi, bãi đỗ xe sắp khóa rồi."

Xác nhận cậu không bị say nắng, Chung Yểu liền dời sự chú ý đi. Anh thuận tay vỗ nhẹ lên đầu cậu, lấy một lon coca từ tủ lạnh trên xe ném cho cậu, rồi tự mình xuống xe từ cửa trước.

Lâm Trúc ôm lon coca xuống xe, mơ mơ màng màng đóng cửa xe, vừa vặn được che trong bóng râm của một tán cây.

"Bên ngoài đông người, lát nữa hãy ra ngoài."

Cách một chiếc xe, Chung Yểu nheo mắt trong ánh nắng ở đầu bên kia. Xác nhận rằng cậu sẽ không còn bị các phóng viên chú ý ở đây nữa, anh gật đầu nhẹ, tiện tay đóng cửa xe, bước nhanh vào tòa nhà công ty.

Anh không quen biết chàng trai trẻ tình cờ gặp mặt nhưng việc giúp đỡ nhau trốn tránh phóng viên như thế này vốn cũng được coi là một trong số ít tình bạn cách mạng trong giới giải trí nên cũng không cần hỏi nhiều nữa.

... Da dẻ mịn màng, có lẽ là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty.

Chung Yểu không nghĩ nhiều nữa, tùy ý thu hồi suy nghĩ, bước nhanh vào thang máy, đi đến văn phòng đã hẹn.

*

Nhìn bóng lưng cao ráo xa dần phía trước, Lâm Trúc đứng nửa phút mới đột nhiên hoàn hồn, cơ thể trong nháy mắt lấy lại cảm giác, tim đập thình thịch dữ dội.

Dưới tán lá râm mát, tiếng ve kêu càng thêm ồn ào.

Lâm Trúc bực bội nhảy tại chỗ hai cái, giơ tay vỗ mạnh vào má.

Thật vô dụng!

Lăn lộn trong giới một năm, danh tiếng người quản lý mới nổi không phải tự nhiên mà có.

Khi tranh giành tài nguyên phải kịp thời thay đổi, khi đàm phán thù lao thì phải một bước cũng không nhường, khi đối mặt với phóng viên thì phải ăn nói lưu loát, khéo léo... Lâm Trúc với khuôn mặt trẻ con không có sức răn đe đã lăn lộn trong giới một năm, chưa bao giờ là người đỏ mặt đến mức không nói nên lời.

Lâm Trúc đuổi theo cái bóng của mình ba vòng, vẫn không thể bình tĩnh lại, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh trai.

...

Trong văn phòng tổng giám đốc của Lâm thị, điện thoại của tổng giám đốc Lâm rung lên.

Sún: Anh anh anh_(┐[Q□Q)_

Lâm Tùng trả lời ngay:?

Đầu bên kia không trả lời nữa.

Lâm Trúc ôm điện thoại hít một hơi thật sâu, vô thức ngẩng đầu lên, Chung Yểu đã biến mất sau cánh cửa kính.

Lâm Trúc lập tức hoàn hồn, nhét điện thoại vào túi, chạy vào tòa nhà công ty.

Cậu thực sự không ngờ có thể gặp Chung Yểu ở đây.

Nhưng cậu lại biết rõ Chung Yểu đến đây để làm gì.

Chạy khắp công ty một năm, cậu đã quen biết không ít người ở khắp mọi nơi. Lâm Trúc kéo một vài đồng nghiệp hỏi một lượt, rồi khóa mục tiêu vào phòng họp ở tầng năm.

Chung Yểu lựa chọn giải nghệ trong sự kiện lúc đó, một mặt là thực sự cảm thấy chán nản mệt mỏi, mặt khác cũng được coi là thuận thế phối hợp với sự sắp xếp của công ty.