Dụ Em Vào Tròng

Chương 5

Kiều Hạ không dám quay đầu lại nhìn, vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, đi một đoạn xa mới dám ngừng lại nghỉ ngơi. Cô biết là mình lo xa, nhưng mà cô cứ có cảm giác như bị người ta đuổi theo, hoặc là cảm giác chột dạ khi không biết người đàn ông mình vừa mới qua đêm cùng là ai.

Gần đó có một công viên, người phụ nữ đi vào trong, chọn một góc vắng vẻ ngồi nghỉ ngơi. Sáng sớm không có nhiều người qua lại, chỉ có một vài cụ ông cụ bà đi tập thể dục, sẽ không có ai chú ý đến cô cả.

Vội vàng trốn chạy, Kiều Hạ không quan tâm đến thân thể tàn tạ của mình. Nhưng mà đến khi vừa ngồi xuống được ghế đá thì đầu óc cô choáng váng, suýt nữa thì ngã gục ngay tại đó. Phải mất một lúc lâu người phụ nữ mới dần bình tĩnh lại. Cô hít thở thật sâu từng nhịp chậm rãi, để nhịp tim của mình bình ổn lại, bấy giờ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cô lấy túi xách của mình ra, khi nãy cũng không kịp kiểm tra xem có để quên gì không, may mà không mất thứ gì quan trọng. Cầm điện thoại lên, đã thấy tắt nguồn từ lâu. Cô vội lục sạc dự phòng để cắm vào, sợ có tin nhắn quan trọng gì bỏ lỡ.

Trong lúc đợi điện thoại lên nguồn, Kiều Hạ không khỏi nghĩ liệu sau đêm qua, chồng cô có liên lạc với cô không? Cô không về nhà cả đêm, có ai lo lắng cho cô không?

Nhưng mà chờ đợi càng nhiều thì thất vọng lại càng nhiều. Kiều Hạ ngơ ngác khi không hề có một cuộc gọi nào, thậm chí là một tin nhắn nào hiện lên. Nếu là trước đây khi cô còn đi làm thì có lẽ sẽ có thông báo từ công ty hoặc đồng nghiệp, nhưng bây giờ thì chẳng có ai thèm liên hệ với cô, càng sẽ không có ai quan tâm đến cô.

Xẹt qua xẹt lại trên màn hình thông báo trống rỗng, Kiều Hạ nhấn vào danh bạ, giật mình nhận ra khi cuộc gọi cuối cùng của cô với chồng mình cũng đã là mấy ngày trước. Chỉ có tin nhắn của người thứ ba vẫn còn chễm chệ nằm ngay trên đầu, như thể châm chọc sự ngây thơ của cô.

Người phụ nữ mệt mỏi tựa vào thành ghế, không chỉ thân thể mà ngay cả tâm trí cô cũng tràn ngập mỏi mệt. Cô ngồi giữa công viên rộng lớn, gió lạnh thổi qua khiến cô khẽ rùng mình giữ chặt quần áo trên người.

Nhớ về đêm qua, Kiều Hạ không khỏi cười khổ. Thật không ngờ cô đi ra ngoài uống rượu giải sầu lại còn kéo một người đàn ông lạ mặt lên giường. Bây giờ thì cô liệu có khác gì người chồng bội bạc kia không?

Nhưng mà trong một giây phút nào đó, sự cô đơn và nỗi đau lòng đã khiến Kiều Hạ chìm trong tuyệt vọng. Một vòng tay xa lạ nhưng ấm áp của ai đó, có lẽ cũng hơn vạn lần ánh mắt khinh miệt và thái độ lạnh lùng của chồng cô.