Tôi Trở Thành Kẻ Nịnh Bợ Bạo Quân

Chương 6: Đàm Đài Dập chỉ dùng vài câu nói đã định đoạt xong số phận của vũ nữ đó

Làm trò cười còn bị bạn thân quay video tung lên mạng, hủy cả danh dự.

Từ đó có thể thấy tửu phẩm cậu tệ thế nào. Ở hiện đại, cậu không dám tùy tiện uống say, đến thế giới lạ lẫm này, nơi mà nhỡ say có thể mất đầu, cậu càng không dám uống say.

Nếu say rồi, cậu e rằng sẽ phạm tội khi quân, khi ấy có thể chết ngay tại chỗ.

Cậu đổ rượu rất kín đáo, không ai phát hiện, còn cố tình uống chậm, vì vậy trạng thái vẫn tốt.

Nhưng Thường Giang Minh được Đam Đài Dập khen ngợi đã say đến mức mặt mũi đỏ bừng. Có vũ nữ đến mời gọi, lại bị hắn ta kéo lấy mảnh vải mỏng, nhẹ nhàng kéo về phía mình.

Lý Tông Nghĩa ánh mắt còn tỉnh táo, thấy Thường Giang Minh không tỉnh, liền nhắc nhỏ, Thường Giang Minh chỉ cười ngốc, lại cùng vũ nữ nắm tay.

Không chỉ Thường Giang Minh, ngoài Lý Tông Nghĩa và Tống Phổ, những người khác cũng mượn rượu lấy dũng, lén lút nắm tay vũ nữ, khiến vũ nữ cười khúc khích.

Đam Đài Dập dường như không có phản ứng gì lớn, thậm chí không nhìn xuống dưới, thay đổi tư thế ngồi, chậm rãi uống rượu.

Có lẽ do bầu không khí càng lúc càng nóng, một vũ nữ táo bạo nhẹ nhàng xoay vài vòng, tiếng chuông trên mắt cá chân vang lên thanh thúy, như bướm hoa bay về phía Đam Đài Dập.

Ngồi gần, Tống Phổ ngửi thấy mùi hương nồng nàn, cậu nhìn vũ nữ cao gầy tiến tới, tâm trí lơ đễnh nghĩ liệu có giống trong phim truyền hình không, vũ nữ này bề ngoài là vũ nữ, thực chất là sát thủ không có tình cảm, chỉ đợi lúc hoàng đế mất cảnh giác liền lấy mạng hắn.

Cậu bị ý nghĩ của mình chọc cười, nhìn lên chỉ thấy Đam Đài Dập đã nắm lấy tay ngọc mềm mại của vũ nữ, môi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú.

Thần thái này làm vũ nữ thêm can đảm, nàng vượt qua án thư, uốn éo mình mẩy về phía Đam Đài Dập.

Nhưng người đàn ông đó lại cười nhạt vài phần, nhẹ nhàng bóp tay mềm mại của vũ nữ, nhìn chăm chú một lúc, nói: “Tay ngươi đẹp lắm."

Nói xong, sắc mặt hắn bỗng lạnh lẽo, “Tào Hỉ, tới đây.”

Đam Đài Dập phát giận rất đột ngột, như bấm nút tạm dừng bầu không khí nóng bỏng trong sảnh, đến nhạc công cũng dừng lại, Thường Giang Minh và những người khác cũng tỉnh táo, nhận ra tình hình, trán đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống mà không biết chuyện gì.

Tào Hỉ vội bước tới, nhìn thoáng qua đã hiểu rõ tình hình, liền hét lên gọi hai tiểu thái giám, kéo vũ nữ ra, “Ngươi chán sống rồi, long thể của hoàng thượng mà ngươi cũng dám tiếp cận?"

Trước khi Vũ nữ đến Lương quốc, đã học được vài câu tiếng Lương quốc, thấy tình cảnh này, cũng hiểu mình đã phạm sai lầm, liền quỳ phịch xuống đất, cầu xin tha thứ bằng ngôn ngữ không ai hiểu, thân mình run rẩy.

Đam Đài Dập mở đôi mắt dài tràn đầy tính xâm lược. Dung mạo hắn lộng lẫy đẹp đẽ, cười lên như hoa xuân nở, rực rỡ chói mắt, như mặt trời mùa hè, dễ dàng đốt cháy nỗi đau bỏng rát. Lúc này hắn lại cười, thản nhiên nói với mọi người: “Để ta nghĩ xem... Ừ, Đại lý tự khanh Bạch đại nhân giỏi nhất là lăng trì, nghe nói khi kết thúc hình phạt người vẫn còn sống, ta từ lâu đã mong đợi, hôm nay ta mời các ngươi cùng xem hình phạt này.”

Nói xong, ánh mắt lại rơi trên người Tống Phổ, giọng nhẹ nhàng: “Tống Khanh lần này phải có chí khí, nếu lại ngất xỉu như lần trước-- "

Biểu cảm bao dung ôn hòa trên mặt hắn biến mất, nhìn chằm chằm Tống Phổ gắn từng chữ một: “Ta sẽ phạt ngươi.”

Tống Phổ: “......”

_

Đam Đài Dập chỉ dùng vài câu nói đã định đoạt xong số phận của vũ nữ đó.

Người có mặt nghe thấy hai chữ "quan hình", sắc mặt đều tái nhợt đi.

Sắc mặt Tống Phổ cũng tái nhợt, hắn đã nghe qua về hình phạt "thiên đao vạn quả", là cách gọi thông thường của hình phạt lăng trì.

Quá trình hành hình cụ thể là dùng một tấm lưới cá bọc chặt phạm nhân lại, dùng dao nhỏ cắt thịt từ những chỗ nhô ra của lưới, cắt cho đến khi không còn da thịt nào chỉ còn lại xương trắng.

Những hành hình viên khéo tay không cần lưới cũng có thể cắt được những miếng thịt đồng đều về độ dày mỏng, thậm chí khi lăng trì kết thúc, phạm nhân vẫn còn hơi thở, còn có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ, mức độ tàn khốc còn hơn chém đầu, treo cổ, ngũ mã phanh thây, là một trong những cách chết đau đớn nhất.

Tống Phổ nhìn vào vũ nữ đang run rẩy nằm trên đất, lúc này tấm khăn che mặt trên gương mặt nàng đã rơi xuống, lộ ra gương mặt rất trẻ trung xinh đẹp, trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, ở thời hiện đại vẫn còn là học sinh trung học.

Do nàng đến từ Nam Cảnh, nên ngoại hình của nàng cũng không khác biệt lắm so với người Đại Lương, chỉ có màu mắt nhạt hơn, khi khóc mắt lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Không người đàn ông nào không cảm thấy thương tiếc cho một cô gái như vậy, Tống Phổ cũng rất thương xót, muốn lên tiếng xin tha cho nàng, nhưng trong bầu không khí này, ngay cả bản thân cậu còn khó bảo toàn, làm sao có thể giúp nàng nói chuyện?