Bốn năm sau, Quý Dã mang theo Lục Chi Hoài bị tổn hại trở lại Liberia xa cách đã lâu.
Đây là nơi Lục Chi Hoài sinh ra, sạch sẽ và lạnh lẽo, bầu trời quanh năm tuyết phủ, mặt đất có hàng nghìn dặm sông băng, từ máy bay nhìn xuống có thể thấy một mảnh trắng xóa.
Máy bay đã di chuyển trong 14 giờ, Quý Dã đã rất im lặng trong suốt quãng đường, ngoài việc đề xuất rằng đĩa petri của người nhân tạo được chế tạo ở Liberia, nếu như nhất định phải hợp tác, thì nên bắt đầu lại thí nghiệm tại nơi sinh của hắn, anh một câu cũng không có nói.
Chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn gió thổi ngoài cửa sổ, rồi cả buổi đều cúi đầu, đan chéo tay, ngơ ngác nhìn Lục Chi Hoài phát ngốc.
Ôn Hiến cũng vài tên căn cứ cao tầng ngồi ở cách đó không xa, xung quanh là súng và đạn thật được bảo vệ nghiêm ngặt.
Hắn cũng không đi cùng Quý Dã nói chuyện, mà chỉ nhìn cách hai người hòa hợp trong phòng giam, cảm thấy thú vị nên hỏi những người xung quanh: “Anh ta thật sự là Qúy Dã sao?”
Vì phòng Quý Dã chơi chiêu gì đó, người bên cạnh hắn chính là nhà sinh vật học viện khoa học mời đến, gọi là Lật Xuyên, bạn học đại học của Quý tiến sĩ, hai người đều là thiên tài, nhưng giao tình giống nhau, chỉ có mặt là thục.
Đôi mắt phượng của Lật Xuyên híp lại, trên tay còn cầm điếu thuốc chưa châm, nghe vậy liền quét qua, hừ lạnh một tiếng: “Không phải hắn là ai, thằng nhóc này lòng dạ hẹp hòi, rất độc địa.”
Nói xong ném điếu thuốc đi.
Gã là một trong chín trụ cột của Viện Hàn lâm Khoa học, tuổi còn trẻ đã lập được những thành tích phi thường, trong mắt gã, ngoại trừ việc nghiên cứu khả năng con người cùng tồn tại với bão tuyết, để đồng bào có thể yên tâm hơn trong trận bão tuyết mùa, không có gì khác là quan trọng.
Gã có dự án của riêng mình, căn cứ B1 đến mời gã, gã cũng không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối này.
Nhưng bản thân Quý Dã đến từ Học viện Khoa học, sự thành công của Lục Chi Hoài lại rõ như ban ngày, hiện tại người nhân tạo đã bị hư hại, Quý Dã không chịu giao thông tin cốt lõi, chỉ muốn sử dụng siêu chiến binh cho mục đích riêng của mình, thời điểm này, Viện Hàn lâm Khoa học luôn muốn được đưa ra lời giải thích.
Huống hồ…… Lật Xuyên liếc nhìn mảnh giấy vụn trên mặt đất, bất cẩn giẫm lên.
Hơn nữa, thằng nhóc này thật là thâm độc, cho dù là một cái máy, đã lựa chọn cho người khác tất cả thì cũng chẳng khác gì con người.
Lúc sáng tạo anh ta vậy mà lại muốn đối phương đào trái tim cho mình lót đường, không thể không khiến người ta phản cảm, cũng không thể không khiến người ta sợ hãi.
Nếu loại cặn bã này tồn tại trên thế giới trong một ngày, trận bão tuyết sẽ không bao giờ xảy ra trên quá khứ rồi.
Tiếng nghị luận từ bên ngoài ít nhiều có thể lọt vào, Quý Dã rũ mắt, kéo khăn quàng cổ xuống, để lông mi che đi đôi mắt.
Anh thả mình chìm trong suy nghĩ trong bóng tối, không đặc biệt chú ý đến những giọng nói từ nơi khác.
Trên thực tế, anh vẫn đang suy nghĩ về cách thay đổi tình hình hiện tại như thế nào, cũng không nhân nhượng.
Anh dường như đã luôn như vậy.
Lúc còn rất nhỏ, một số người cho rằng anh rất tốt tính, anh luôn không tức giận và anh không có bất kỳ mâu thuẫn nào với người khác. Loại tính cách này dễ khiến người ta cảm thấy hèn nhát.
Nhưng không có người nói với anh.
Đại khái là ở trong mắt người khác, anh cũng không có mất bình tĩnh, chỉ là cảm thấy trên thế giới này luôn có những thứ tốt hơn chờ anh nhìn thấy, không cần so đo, cho nên khi chung lại làm người ta cảm giác rất thoải mái.
Hoặc có thể bởi vì nếu anh đã quyết định điều gì đó, anh sẽ làm điều đó cho dù thế nào đi chăng nữa.
Quý Dã cũng không phải là một nhân vật dễ dàng thỏa hiệp.
Nếu nói nhiệm vụ hệ thống và bản năng sinh tồn khiến anh biết đến Lục Chi Hoài, thì đối với nhân vật của Quý Dã , bốn năm quen nhau, mọi việc Lục Chi Hoài làm, khiến hắn trở nên rất quan trọng với Quý Dã.
Con người cho dù là nhỏ bé, ký ức khó quên rất ít, cho dù thời gian có dài, bốn năm cũng không đủ để khắc sâu dấu vết, thậm chí có thể sau này sẽ gặp lại người khác.
Quý Dã lại cảm thấy rằng sự hỗ trợ lẫn nhau những năm này không phải là giả, cũng không phải là mối quan hệ giữa anh Lục Chi Hoài cũng không phải giả, vì vậy khoảng thời gian này đáng được duy trì cẩn thận, tạm ngừng dấu chấm câu.
Anh sẽ không để Lục Chi Hoài đi theo dòng thế giới ban đầu, hắn là nhân vật chính, mặt trăng trên bầu trời, nên treo sáng rực trên bầu trời, chứ không phải theo cách này.
Khi xuống máy bay, tuyết ở căn cứ thí nghiệm đã rất dày, trộn lẫn với băng, gần như thổi bay mọi người khỏi đường chân trời.
Quý Dã không nghỉ ngơi nhiều, anh xuống máy bay, chỉ rửa mặt và đi thẳng vào phòng thí nghiệm.
“Tôi tự mình đi vào.” Khi đi vào, Quý Dã trực tiếp chặn cửa phòng thí nghiệm, anh trầm mặc hồi lâu, đáy mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng một bước cũng không nhường.