Lục Chi Hoài tính tình lãnh đạm, không quan tâm đến người khác, toàn thân như lâu ngày được bao phủ bởi một lớp băng cứng, dù là quân nhân cứng cỏi đến đâu cũng không khỏi cảm thấy không tự chủ được phạm sợ trước mặt hắn.
Quý Dã lại không sợ, dưới lầu một đám nhóc tì…… Có lẽ là có chút sợ, nhưng nó không đặc biệt nghiêm trọng.
Có lẽ là bởi vì mùa tuyết rơi, ngoại trừ các nhà nghiên cứu khoa học và quan chức cấp cao, trong căn cứ đều là chiến sĩ, hầu hết bố mẹ của mấy đứa trẻ phần lớn cũng là chiến sĩ, cho nên theo bản năng tiếp cận vị chỉ huy quân đội nổi tiếng nhất.
Hoặc có thể là bởi vì họ luôn có thể nhìn thấy cách Lục Chi Hoài đối xử với Quý Dã.
Đó là cảm giác bọn nhỏ không thể diễn tả thành lời, nếu phải diễn tả thì có lẽ sẽ giống như nâng niu những bông tuyết vậy, vô cùng cẩn thận.
Bọn họ nhìn nhìn, cũng không tự giác cũng bị ảnh hưởng.
Bởi vì nhận được lời mời nồng nhiệt, Quý Dã cũng xuống lầu, lái xe đến ga ra, cùng đám nhóc tì đến cổng căn cứ đón Lục Chi Hoài.
Bởi vì người mô phỏng sinh học ra đời, thân phận của hắn càng thêm đặc biệt, không chỉ không bị cản trở trong căn cứ, mà còn trở thành người phụ trách căn cứ ban đầu, cấp bậc mà ngay cả là phó lãnh đạo Ôn Hiến cũng không thể sánh với.
Đối với những nguy hiểm có thể xảy ra, Quý Dã đã bố trí ở trong quân đội.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là trong những năm qua, kể từ khi Quân đoàn Cơ Giới ra đời, kẻ phản diện của dòng thế giới ban đầu chưa bao giờ nói thêm lời nào với Quý Dã, cũng chưa bao giờ bày tỏ tham vọng của mình khi đó.
Về điểm này, lúc đầu Quý Dã cùng hệ thống đều cảm thấy kỳ quái, nhưng thế giới tuyến đã sụp đổ, bởi vì đối phương không có động tĩnh gì, cũng không đoán được dụng ý, chủ động ra tay cũng không tốt, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Lần này, Lục Chi Hoài cùng đội đến căn cứ Lộc Thành nghĩ cách cứu viện, căn cứ Lộc Thành bị dị chủng tấn công, sức chiến đấu toàn diện của các đội khác không đủ để đánh giá thực lực của đối phương, cuối cùng Lục Chi Hoài đã nhận nhiệm vụ.
Quý Dã cũng đã quen với việc con mèo lớn của mình gánh vác trách nhiệm chỉ huy quân đội, lúc lái xe đến cửa căn cứ, trạm kiểm soát của căn cứ mở ra, đúng lúc gặp được đối phương trở về.
Ba năm đã trôi qua, những người nhân tạotừng bị gò bó đã trở nên sắc bén và tàn nhẫn hơn sau khi được rửa tội trên chiến trường, giống như một lưỡi kiếm được mài sắc.
Chỉ đứng đó cũng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.
Quý Dã ngồi ở trong xe, có thể nhìn rõ ngũ quan của đối phương, nhưng vẫn lạnh lùng, tựa hồ phát hiện cảnh tượng từ trong xe, nhàn nhạt nhìn qua.
“Thượng tướng không có phát hiện chúng ta!” Đám nhóc con đằng sau xe năng lượng kích động kêu lên.
Bọn chúng rất muốn tìm ra những sai lầm có thể xảy ra của vị tướng toàn năng mà cha mẹ họ đã nói, vì thế xúi giục Quý Dã lái chiếc xe năng lượng được trang bị đồng nhất ở căn cứ.
Hầu hết mọi người đều sở hữu một trong những chiếc xe này, các cửa sổ được phủ dày đến mức không thể nhìn thấy gì từ bên trong.
Bọn họ cho rằng Lục Chi Hoài cũng không thể nhận ra được.
Các siêu chiến binh ở trạm kiểm soát cũng không thể biết điều này.
Hắn quẹt thẻ để vào cửa, khẽ gật đầu với những người lính đang chào ở cửa rồi đi về phía chiếc ô tô đậu bên đường với mục tiêu rõ ràng.
Sau trận chiến, hắn thay đổi quần áo, quân trang đen nhánh, huy chương không chút cẩu thả, trên thắt lưng treo một sợi dây xích bạc lạnh lùng.
Như nhận ra ánh mắt của Quý Dã, hắn đứng ngoài cửa sổ xe, hơi khom người, gập đốt ngón tay, gõ nhẹ lên cửa sổ.
Tiếng cười quơ chân múa tay ở hàng ghế sau dừng lại một lúc.
Quý Dã nửa người dựa vào cửa sổ, ngón tay còn nắm công tắc cửa, làm động tác xuống xe.
Anh vốn định tự mình đi xuống, nhưng lại nhìn người ngoài cửa sổ hai giây, đành cam chịu mở cửa.
Cửa sổ bị mở ra, một làn tuyết lạnh rất nhanh bay vào ngoài cửa, hoàn toàn khác với ấm áp bên trong xe.
Ngay sau đó, một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú vô cùng tự nhiên chen vào, dừng ở trước mắt Quý Dã, đối mặt với anh.
Qúa gần, Quý Dã theo bản năng muốn lùi lại, nhưng đã bị Lục Chi Hoàinắm lấy những ngón tay treo trên đầu gối.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy Lục Chi Hoài thấp giọng nói: “Quý Dã, anh đến đón tôi.”
Lúc đi, Quý Dã không nói sẽ đến, nhưng ngữ khí hắn lại vô cùng chắc chắn.
Quý Dã rũ mắt, lỗ tai vô cớ tê dại, gật đầu: “Ừ.”
Lại một bông tuyết bay tới, Quý Dã nhất thời không biết nên nói cái gì, anh ngước mắt lên, Lục Chi Hoài cúi người ôm lấy anh.
Anh nuôi một con mèo lớn ở nhà, rất thích thân cận Quý Dã, ngày thường cũng sẽ có rất nhiều động tác nhỏ, Quý Dã đã quen với điều đó, vì vậy anh cũng không cảm thấy khó xử lắm, chưa kể họ đã lâu rồi, nửa tháng rồi không gặp nhau.
Quý Dã an tĩnh cho hắn ôm.
Cho đến khi gió từ bên ngoài tràn vào, anh nằm trên vai Lục Chi Hoài hít một hơi khí lạnh.
Thân thể Lục Chi Hoài dừng một chút, giây tiếp theo, ngón tay của hắn đưa lên, gắt gao kẹp lấy cổ Quý Dã, hơi dùng sức cúi người ôm Quý Dã ra khỏi xe.
“……” Hình như có gì đó không đúng lắm.
Quý Dã nghiêng đầu, cảm giác được ánh mắt chung quanh tựa hồ bình tĩnh nhìn qua, tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng cũng đủ làm người cảm thấy kỳ quái.
Anh bất đắc dĩ nhìn Lục Chi Hoài: “A Hoài, để tôi xuống đi, tôi tự đi được.”
Trong tình huống bình thường, Lục Chi Hoài sẽ không từ chối những gì Quý Dã nói ra, bất kể là đúng hay sai, Lục Chi Hoài đều sẽ không cự tuyệt.
Nhưng nhiệt độ vào mùa thu và mùa đông trong mùa gió và tuyết cực kỳ lạnh này, ngay cả bản thân Quý Dã cũng không nhận thấy rằng mặc dù anh đang ở trong xe nhưng ngón tay của anh đã lạnh như băng rồi.
Quý Dã cũng không chấp nhận sự biến đổi, làn da của anh trắng và mềm mại, đại diện cho sự ấm áp và mong manh.
Lục Chi Hoài ôm anh, luôn lo lắng rằng gió và tuyết sẽ vô tình xuyên qua da anh.
Sự tình quan của Quý Dã, hắn không có nghe, mà là ôm Quý Dã, hướng xnhững đứa trẻ ở ghế sau của chiếc xe hơi nhàn nhạt giương mắt.
Khẽ hếch cằm lên, điểm một vị trí, sau đó giẫm lên tuyết và đi về một hướng khác.
Phía sau truyền đến vài tiếng hút không khí khắc chế, Quý Dã từ vai Lục Chi Hoài nhìn xuống, thấy một vài cái đầu củ cải nhỏ đang chạy theo.
Bọn họ từ nhỏ đã được quân đội huấn luyện, vì vậy không cần phải lo lắng rằng chúng ở trong tuyết sẽ bị ốm, chỉ là……
Quá kỳ quái, Quý Dã cũng không có bị thương, nhưng trong lúc nhất thời cảm giác chính mình đã trở thành một sự tồn tại mong manh, anh lắc đầu, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lục Chi Hoài.
Lực độ trên eo trong nháy mắt buộc chặt, Quý Dã mím môi, nhìn thấy đôi mắt Lục Chi Hoài thật sâu rũ xuống.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ nhướng mi, là thương lượng nhưng cũng là từ chối: “Quý Dã, không cần, tôi rất ấm áp.”
Từ khi phát hiện nhiệt độ cơ thể thấp bất thường, hắn liền bắt đầu cố gắng đề cao bản thân, hiện tại hắn đã phát triển một chương trình mới, để nhiệt độ của da có thể được điều chỉnh và thay đổi theo suy nghĩ.
Hắn rất ấm áp, sẽ không khiến Quý Dã bị lạnh.
Cũng không muốn bị Quý Dã đẩy ra.