Xuyên Nhanh: Quy Tắc Ứng Xử Của Ánh Trăng Sáng

Chương 16

Hắn càng muốn biết người đó là ai, tại sao Quý Dã vì cái gì sẽ kêu tên của hắn ta, Quý Dã vì cái gì…… Sẽ gọi hắn bằng tên của người đó.

Liền lập tức nghĩ tới những câu chuyện lộn xộn về quan hệ thế thân trước kia, khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm của Lục Chi Hoài lập tức trở nên u ám.

“Quý Dã.” Hắn hạ giọng hỏi: “Chai Coca là ai?” “

“……” Cho nên vẫn là quên không được Chai Coca hả.

Quý Dã sờ mũi nói: “Là… con mèo lúc trước tôi nuôi.”

“…… Xin lỗi, bởi vì thật lâu không có nhìn thấy nó, cho nên không kịp phản ứng.”

Chuyện đối xử với người như mèo xét cho cùng vẫn là không đúng, Quý Dã thành thành thật thật xin lỗi.

Lục Chi Hoài không thể nhìn ra ý anh, hỏi lại: “Bây giờ nó ở đâu?”

Quý Dã nói, “Nó ở một thế giới khác.”

Không còn nữa. Lục Chi Hoài như suy tư gì.

Quý Dã cũng có thể cảm giác được tâm tình của mèo lớn bên cạnh đã tốt hơn,anh đưa tay ra, ngập ngừng muốn an ủi đối phương.

Cũng may Lục Chi Hoài dường như không quan tâm lắm đến việc bị gọi bằng tên của con mèo, hắn nhìn thấy Quý Dã duỗi tay, cằm khẽ nâng, liền đem ngón tay đang lơ lửng giữa không trung của Quý Dã đặt trên vai hắn.

Không tức giận.



Lặn lội đường xa mười bốn tiếng đồng hồ, Quý Dã mơ màng sắp ngủ, cảm giác mềm mại trên má vẫn còn, nửa mê nửa tỉnh, anh luôn cảm thấy có ai đó đang chạm vào mình.

Quý Dã vốn muốn nghỉ ngơi một mình, nhưng Lục Chi Hoài không buông tay, Quý Dã thấy không có biện pháp, lại bởi vì đau đầu, có chút say máy bay, liền tùy ý hắn luôn.

Bốn giờ chiều, máy bay dừng đúng giờ trên căn cứ B1, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ những tòa nhà thép quen thuộc.

Cũng chính trong mùa tuyết rơi, không ít công trình do con người để lại chưa bị phá hủy, chôn vùi.

Quý Dã vẫn chưa tỉnh hẳn cho đến khi máy bay hạ cánh, anh vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng anh nhìn thấy Lục Chi Hoài ôm mình, biết lúc này tuyệt không có thể để hắn một người lạc đơn.

Kể từ khi dự án người nhân tạo thành công, đã có quá nhiều người thèm muốn Lục Chi Hoài, muốn lợi dụng dữ liệu và năng lượng của hắn, để xây dựng quân đoàn Cơ Giới của riêng mình.

Lục Chi Hoài rất lợi hại, Quý Dã chính mắt thấy, nhưng biết trước mắt anh đang đơn thương độc mã.

Huống chi, Quý Dã biết, chương trình tự hủy trong cơ thể Lục Chi Hoài có hai công tắc, một ở Liberia và một ở căn cứ B1.

Chương trình của Liberia đã được sửa đổi bởi hệ thống chung của Quý Dã, nhưng hệ thống của cơ sở B1 thì không.

Đây là điều mà Quý Dã không thể giải quyết bây giờ.

Thấy máy bay sắp hạ cánh, Quý Dã cúi người, lấy một xấp tài liệu trên bàn phía sau, vỗ vỗ cánh tay đang ôm mình.

Dưới ánh mặt trời, người lãnh đạo dự án trẻ tuổi trong chiếc áo khoác trắng vô trùng, tay cầm tài liệu, xuống máy bay và đi về phía gió tuyết.

Mái tóc đen của anh bị gió thổi tung, con ngươi trong veo nhẹ nhàng, phía sau anh là máy bay đang vang ầm ầm, đứng dưới thiết giáp, cực kỳ lạnh lùng ôn nhu khiến cho khuôn mặt anh trở nên dịu dàng xinh đẹp khó tả.

Xuống máy bay, quản lý cấp cao của căn cứ tươi cười đã chào đón, bắt tay với anh.

Đồng thời trong miệng hàn huyên: “Quý tiến sĩ, tôi đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, đường xa mà đến, ngài vất vả, tôi là Ôn Hiến, người phụ trách bộ quốc phòng, ngài hẳn là nghe qua tên của tôi, thực xin lỗi, mấy ngày nay người căn cứ Hải Thị bên kia lại đây, hỏi…… Việc, tướng quân bận không đi được, để cho tôi tới đón ngài.”

Hắn nói mịt mờ, Quý Dã ngẩng đầu, phát hiện người nói chuyện ước chừng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, phong độ nhẹ nhàng, phong thái đoan trang, khí chất tao nhã, có vẻ là một người rất có lý trí.

Quý Dã vội vàng cùng hắn bắt tay, mím môi cười, nhưng nụ cười lại đầy xa cách.

Theo tư liệu, sau khi đến căn cứ B1, bởi vì người phụ trách chính của căn cứ không thể thoát thân, chậm chạp không có thể tiếp đãi đoàn đội Quý tiến sĩ, Quý tiến sĩ cùng căn cứ phó lãnh đạo nhân cơ hội liên thủ, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Bọn họ bịa đặt lấy cớ, trộm nửa trái tim Lục Chi Hoài, cũng lợi dụng mật mã và nguồn năng lượng trong đó để tạo thành công một đội quân cơ giới bí mật.

Quân đoàn Cơ Giới uy lực rất lớn, không thể khinh thường, nhưng quyền sở hữu không dễ phân định, Quý tiến sĩ cùng phó lãnh đạo bởi vậy sinh ra xung đột, mâu thuẫn càng thêm bén nhọn, cho đến khi Quý tiến sĩ không địch lại đối phương, bị đuổi đi.

Trước khi đi, Quý tiến sĩ trộmđánh cắp một nửa trái tim trong phòng thí nghiệm, lại bởi vì không cam lòng thất bại, càng không muốn những người khác lại đạt được lực lượng căn nguyên của người nhân tạo, dưới sự giận dữ, đem Lục Chi Hoài mang đi.

Trên phi cơ, Quý tiến sĩ đã đích thân bóp nát nửa trái tim còn lại của người nhân tạo, cũng đem đối phương ném xuống lớp băng vĩnh cửu bị tuyết tàn phá ở Liberia.

Hắn không mềm lòng chút nào, mà Quý Dã nhớ rõ, phó lãnh đạo căn cứ kia cùng Quý tiến sĩ cấu kết với nhau làm việc xấu, tên là Ôn Hiến.

Đối phương còn đang cười ha hả nói chuyện, từ khuôn mặt hoàn toàn nhìn không ra tâm tư cong vòng, biểu cảm Quý Dã khó được lãnh đạm, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, quả nhiên nhìn thấy, đối phương tuy rằng là cùng mình nói chuyện, tầm mắt lại ở khắp nơi đánh giá.

Nhìn thấy phía sau máy bay lần lượt dừng lại, còn có rất nhiều người đi xuống, lại không có bóng dáng mình muốn gặp tìm được, anh nhíu mày, có chút vội vàng: “Tiến sĩ, tại sao chỉ có một mình các ngài……” Người nhân tạo đâu?

Anh nói đến một nửa, tạm dừng một chút.

Anh đột nhiên cảm giác có chút không thoải mái.

Biểu hiện cụ thể là dường như bị thứ gì đó nguy hiểm nhìn chằm chằm, khiến anh phải giơ tay, nới lỏng cổ áo và cau mày.

Ngoại trừ những năm dị chủng đến, với tư cách là người đứng thứ hai trong căn cứ, anh luôn ở trong phòng làm việc, đã lâu không có cảm giác này.

Đang nghĩ ngợi tới, cửa sập phía sau Quý Dã lại mở ra, một người đàn ông cao lớn và thẳng thắn trong bộ quân phục màu đen với tướng mạo lãnh đạm như xinh đẹp tuyết đi ra.

Hắn đi xuống phi cơ, khẽ ngước đôi mắt xám lên nhìn xung quanh, cuối cùng, hắn bỏ qua đám đông, bỏ qua lớp tuyết bên đường đi đến, trong tay cầm một cái chiếc ba lô không vừa với hắn, đi đến bên người Quý Dã.