Trong mùa tuyết rơi, Quý Dã cũng hoàn thành thí nghiệm và đi ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi dày đặc.
Anh đứng trên cầu thang bên ngoài căn cứ thí nghiệm, nhìn vào màu trắng dày đặc ở vùng đồng bằng bên ngoài.
Thế giới là một mảnh tinh thể băng trắng tinh khiết.
Là khu vực bị bão tuyết cô lập, khác với khu vực có con người sinh sống, kỷ băng hà ở Liberia sẽ kéo dài khoảng 4 tháng.
Trong bốn tháng này, đồng bằng bị gió và tuyết tàn phá, chim thú sẽ di cư, nước biển sẽ đóng băng, dưới sự cô lập của trận bão tuyết, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Từ khi Quý Dã tự mở mắt ra chính là đã ở trong căn cứ cách biệt với thế giới, nhìn gió tuyết, phong cảnh đơn điệu, cũng không thấy nhàm chán, đứng trong gió lạnh nhìn.
Hầu hết thời kỳ tiểu băng hà của Liberia đã trôi qua, cùng với con người nhân tạo, nghiên cứu trong phòng thí nghiệm sẽ sớm được chuyển đến căn cứ.
Sẽ phát sinh cái gì? Quý Dã không biết, nhưng cũng không bi quan.
Có thể đó là vì anh thích nghĩ về những điều tốt nhất —— nếu đã làm những gì có thể làm xung quanh mình, vậy những gì xảy ra tiếp theo không thể kiểm soát được chỉ bằng sức người cũng không sao.
Vậy thì không cần phải quấy rầy sự yên tâm.
Quý Dã nhìn cảnh tuyết rơi xa xa.
Trên người đột nhiên bị phủ thêm một chiếc áo khoác.
Anh quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt vô cảm dưới gió và tuyết bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Lục Chi Hoài đi tới, không nói gì giơ tay lên, ôm lấy Quý Dã với áo khoác.
Hắn vẻ mặt lãnh đạm, đứng ở trong tuyết, nốt ruồi khóe mắt cùng phía xa không một hạt bụi tuyết sơn núi thẳng hàng.
Thật sự là khuôn mặt phi thường xinh đẹp, Quý Dã nhìn, bỗng nhiên nổi lên đùa ác, đưa tay ra, gõ ngón tay lên nốt ruồi nơi khóe mắt đối phương.
Cảm giác mềm mại trong mong đợi, giống như vuốt ve một con mèo vậy.
Quý Dã thật lâu không tiếp xúc với con mèo của mình thỏa mãn nheo lại mắt, lại thực may mắn chính mình trước khi chết quá bận rộn với công việc nên đã giao con mèo cho một người bạn chăm sóc.
Lục Chi Hoài không thể đọc được suy nghĩ của Quý Dã.
Hắn nghiêng đầu, không nhúc nhích, mặc cho Quý Dã sờ hắn, cho đến khi cơ sở dữ liệu phản hồi lại suy nghĩ của Quý Dã, cho rằng Quý Dã thích, hắn cúi đầu,ánh mắt di chuyển về phía trước, lại gần tay Quý Dã hơn.
So với con mèo chỉ biết xoay bụng kêu meo meo nhà mình nuôi kia còn ngoan hơn.
Quý Dã cười rộ lên, tuy rằng cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng vẫn là nhịn không được duỗi tay, xoa tóc đại meo meo một lần nữa.
Sau đó Quý Dã gọi tên của đối phương: “A Hoài.”
Thấy Lục Chi Hoài nhìn qua, Quý Dã nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta sẽ sớm rời khỏi căn cứ này và đến một nơi lớn hơn.”
Đây vốn là một nội dung bảo mật, không thể để người khác nghe, nhưng Quý Dã ngầm đồng ý rằng Lục Chi Hoài không ở trong phạm vi này.
“Ừ.” Lục Chi Hoài vốn không có hứng thú với chuyện này, nhàn nhạt đáp lại, phản ứng thản nhiên.
Hắn một chút cũng không quan tâm mình sẽ đi đâu, miễn là chỉ cần người bên cạnh là Quý Dã được rồi.
Thấy hắn như vậy, Quý Dã nhịn không được dặn dò: “Nơi đó có rất nhiều người, cậu phải nhớ kỹ……”
Quý Dã giải thích một số điểm cần chú ý, lo lắng hắn sẽ bị bắt nạt.
Lục Chi Hoài nghe xong, gật đầu: “Được.”
Quý Dã nói cái gì hắn đều sẽ đáp ứng.
Quý Dã không có chú ý tới ẩn ý của hắn, chỉ là nghĩ nghĩ cốt truyện, khẽ nhíu mày.
Cuối cùng anh chậm rãi nói: “Nếu có người nói cho cậu biết cậu cần phải làm gì, nhưng khiến cậu cảm thấy không thoải mái.” Quý Dã nghĩ nghĩ: “Không cần đáp ứng hắn.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Ngay cả tôi cũng không được.”
Giọng nói rơi vào tai hắn vẫn dịu dàng như trước, nhưng ý tứ trong đó Lục Chi Hoài lại không hiểu rõ.
Hắn mím môi nhìn Quý Dã.
Nghe Quý Dã nói, đây là một kết luận chính xác không cần suy nghĩ, nhưng ý tưởng này mâu thuẫn với những gì Quý Dã tự nói, Lục Chi Hoài trong nháy mắt cũng không thể phản ứng tốt.
Cuối cùng, người nhân tạo nhíu mày, lựa chọn không nghĩ tới câu hỏi hóc búa này, khi nhìn thấy Quý Dã vẫn cứ nhìn hắn, rũ mắt, phát ra âm tiết mơ hồ trong cổ họng.
Ý tứ là một nửa trong số đó thường được đồng ý để thích ứng với hoàn cảnh thay đổi.
Quý Dã không biết tiểu tâm tư của chủ nghĩa Quý Dã độc nhất này, nghe được đáp lại còn tưởng rằng hắn đồng ý, khóe môi hơi cong lên, ngón tay hơi nâng lên, không khỏi lại xoa xoa đầu của hắn.
–