Quý Dã cũng không hề ngạc nhiên trước bóng dáng cao lớn im lặng xuất hiện trong góc, có lẽ là bởi vì trình tự gienđã khắc sâu vào quỹ đạo của người lính, trên người Lục Chi Hoài vẫn giữ một thói quen quân nhân nhất định.
Anh thậm chí cũng không thường xuyên nhìn thấy đối phương ngồi, mỗi lần nhìn thấy đối phương, chỉ là một mình đứng ở trong góc không nói lời nào, khí chất giống như là một loại nào đó kim loại, lạnh lùng sắc bén.
Quý Dã chủ động đem ngón tay hắn nâng lên tới, sau đó nhịn không được híp mắt, bởi vì đã rất quen thuộc, cho nên anh cũng không có nói thẳng muốn nói cái gì, mà là hỏi: “Đoán xem tôi mang cái gì nào?”
Lục Chi Hoài thực thích Quý Dã nói với hắn lời nói như vậy, cho dù cái này làm cho hắn cảm thấy từ bề ngoài làn da đến tận tim trong cơ thể đều ẩn ẩn đau nhức, hắn không biết nguyên do, chỉ là cảm thấy đau.
Quý Dã có rất nhiều biểu hiện đều làm trái tim hắn không biết nguyên nhân rất đau, nhưng mà hắn thực thích.
Hắn cũng không nói gì, cố ý dùng đôi mắt màu xám đen cực kỳ xinh đẹp nhìn Quý Dã, không hé răng.
Hắn muốn Quý Dã lặp lại lần nữa.
Bởi vì ngôn ngữ và hệ thống nhận diện bị hỏng, Lục Chi Hoài hằng ngày không thích nói chuyện, nhưng con mèo lớn lại lặng lẽ đứng đó, trong mắt lộ ra nhu cầu rõ ràng.
Quý Dã nhìn hắn, không nhịn được nở nụ cười, thật sự nhịn không được, anh cúi người, khóe môi không nhịn được nở một nụ cười dịu dàng, sau đó cầm bàn tay của Lục Chi Hoài, ở bên trong thả một viên kẹo.
“Là kẹo gấu nhỏ.” Quý Dãchỉ vào viên kẹo màu nâu nhạt, dịu dàng nói với Lục Chi Hoài, “Hôm nay thí nghiệm vật liệu nhạy cảm với ánh sáng, có một loại vật liệu còn sót lại glucozo bên trong, tôi trích xuất một ít, cơ sở dữ liệu của cậu có viết về hương vị kẹo ngọt không?”
Quý Dã nói: “Kẹo rất ngọt, cậu nếm thử xem, ở trước bão tuyết, trẻ em trên mặt đất đều thích ăn nó.”
Ở trong thế giới Quý Dã, cũng không thiếu kẹo, thế giới hoà bình kia, ấm áp, từ lá cây từ nhánh cây rơi xuống ánh mặt trời cùng đều đáng giá được ký lục xuống.
Dù chỉ có một mình, nhưng anh luôn đồng hành cùng với ánh nắng mùa xuân, hương hoa của mùa hạ, hương vị ngọt ngào của kẹo ngọt không bao giờ thiếu trong cuộc đời anh.
Mà cái hương vị này, Lục Chi Hoài đương nhiên chưa bao giờ nếm trải hương vị này, hắn được sinh ra trong trận bão tuyết vô biên, và yêu cầu duy nhất của người sáng tạo là sử dụng hắn như một vũ khí để cắt xuyên qua sương mù bao phủ sâu trong trận bão tuyết suốt cả ngày.
Người sáng tạo giao cho Lục Chi Hoài trí tuệ vô biên và một cơ thể rắn chắc, bất hoại, nhưng không ai nghĩ đến việc thiết lập xúc giác cho người nhân tạo để hắn cảm nhận được vị ngọt của kẹo.
Lục Chi Hoài không phải trẻ con, cũng không nghiện đồ ngọt.
Hắn nói cho Quý Dã: “Quý Dã, không cần, đồ ăn.”
Người nhân tạo không cần đồ ăn, mặc dù thứ này sau khi vào cơ thể có thể chuyển hóa thành năng lượng, nhưng nó không tiện lợi và nhanh chóng như các loại dung dịch dinh dưỡng.
Quý Dã chớp mắt một chút.
Nghĩ nghĩ, anh nói cho Lục Chi Hoài: “Không cần ‘ yêu cầu ‘, chỉ cần thích là được.”
Quý Dã có lẽ chỉ đột phát ý thích bất chợt, sau khi nhìn thấy những vật liệu còn lại, vì hắn đã tổng hợp một viên kẹo.
Nhưng trái tim Lục Chi Hoài bỗng nhiên đau lên, đột nhiên cụp mắt xuống, không thể không nhìn chằm chằm vào nước đường đặc màu hổ phách trong tay.
“Quý Dã.” Hắn nói. Nhưng hắn lại không biết nói cái gì, đành phải nói, “Quý Dã, đau.”
“Đau……?” Quý Dã mộng bức một giây, anh nghĩ đến người nhân tạo phản ứng rất nhiều, có lẽ là sẽ thực không thèm để ý, cũng có lẽ sẽ thực thích, đó là điều có thể đoán trước được.
Quý Dã thậm chí còn sẵn sàng hứa với hắn—— rằng nếu hắn nó, lần sau anh đến phòng thí nghiệm nhận thức ánh sáng, anh có thể tổng hợp một cái khác cho hắn.
Anh không nghĩ tới Lục Chi Hoài sẽ nói rằng hắn rất đau.
“Đau ở đâu?” Tuy rằng vốn là tác phẩm của Quý tiến sĩ, nhưng người tiếp nhận là anh, Quý Dã nắm cánh tay Lục Chi Hoài, trong nháy mắt liền hoang mang.
Trên thực tế, anh không phải là một người chuyên nghiệp, rất nhiều thực nghiệm cũng là hoàn thành dưới sự hướng dẫn của hệ thống, nhưng dù sao, trải nghiệm những ngày này đã cho anh rất nhiều phản ứng theo bản năng, Quý Dã cúi đầu, kéo tay áo Lục Chi Hoài lên.
Đây là trung tâm đầu tiên hỗ trợ sự sống của con người nhân tạo.
Đối với đối phương mà nói, cánh tay rất quan trọng, mềm dẻo mà cứng rắn, kho vũ khí tích trữ trong đó, kể cả cấp phòng ngự đầu tiên khi tai họa ập đến, đều cần cánh tay ứng phó.
Dưới ánh sáng trắng chói lóa, Quý Dã nhìn vào, trên cánh tay Lục Chi Hoài toàn là lỗ kim.
Điều này không bình thường, dưới sự ủy quyền của Quý Dã, Lục Chi Hoài chỉ có thể lấy máu sinh học của mình nhiều nhất một lần một tuần để kiểm tra mẫu gien.
Nhiều lỗ kim như vậy, trách không được hắn sẽ cảm thấy đau.
Quý Dã cũng cảm thấy đầu mình rất đau.
Từ góc độ khách quan, Quý Dã thực sự có thể hiểu rằng trong các phòng thí nghiệm hàng đầu, không thể tránh khỏi những cuộc tranh giành quyền lực, lừa dối và đấu tranh bè phái.