Khi mẹ tìm tôi nói chuyện, tôi liền biết, là Phương Viện đem chuyện của tôi cùng Triệu Vân Tễ nói cho bà biết.
“Đàn Đàn, nghe nói con và Triệu Vân Tễ ở bên nhau?”
“Mẹ, vẫn chưa, nhưng mà con cùng cậu ấy ước định, sau khi tốt nghiệp sẽ ở bên nhau.”
Khuôn mặt của người mẹ thay đổi, lộ rõ sự thất vọng và không hiểu.
“Đàn Đàn, A Viện thích Triệu Vân Tễ, đây là điều tất cả mọi người đều biết, mẹ biết trong lòng con kỳ thật không thích A Viện, nhưng mẹ không hy vọng con hành động theo cảm tính trong chuyện như vậy.”
Bà không có nói rõ, thế nhưng tôi nghe ra, bà cho rằng, tôi là vì chọc giận Phương Viện, cho nên quyết định cùng Triệu Vân Tễ ở bên nhau.
Có lẽ từ nhỏ nuôi ở bên người, cùng sau này tìm về, chính là không giống nhau.
Tôi không thể kìm nén được suy nghĩ về cuộc trò chuyện mà tôi đã nghe ngày hôm đó.
"Mẹ, con cùng Triệu Vân Tễ ba năm trước đã quen biết, cậu ấy hai năm trước đã bắt đầu theo đuổi con, con cùng cậu ấy ước định tốt nghiệp trung học sẽ ở bên nhau khi con còn chưa có trở lại Phương gia, những thứ này mẹ có hỏi qua con chưa?"
Ý thức được đã hiểu lầm tôi, mẹ xấu hổ, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mẹ chỉ hỏi thôi, Đàn Đàn, con đừng nghĩ nhiều.”
“Mẹ, con không nghĩ nhiều, là mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”
Mẹ không thể ở lại nữa, sau khi nói vài câu trấn an, liền đi.
Sau khi mẹ tôi thất bại, Phương Viện chặn tôi ở đầu cầu thang.
“Diệp Đàn, mày đừng tưởng rằng tao không còn cách nào khác.”
Cái mà cô ta gọi là cách khác, là ở trường học để cho bạn học cô lập tôi, bắt nạt tôi.
Triệu Vân Tễ cũng ở lớp chúng tôi, cho nên cô ta đều chọn thời điểm Triệu Vân Tễ không ở đây làm những chuyện này.
Bọn họ ở thời điểm tôi tắm rửa, trộm quần áo của tôi, đem đồ ăn ăn thừa bên ngoài trực tiếp đổ lên trên giường của tôi.
Bọn họ xé sách vở bài tập của tôi, ném giấy vụn khắp phòng học.
Dán keo lên ghế của tôi và đặt xác chuột lên bàn học của tôi.
Nhưng những thứ này, tôi toàn bộ đều trả lại cho Phương Viện.
Về phần thi thể con chuột kia, tôi nắm lấy nó, dí vào người cô ta.
Nếu như không phải Triệu Vân Tễ vừa lúc xuất hiện, con chuột kia nhất định sẽ rơi xuống trên người cô ta.
“Diệp Đàn, cậu đang làm gì vậy?”
Triệu Vân Tễ khó có thể tin tôi sẽ làm chuyện như vậy.
Tôi nhìn động tác hắn che chở Phương Viện ở phía sau, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Tôi đã làm cái gì? Cậu tại sao không hỏi cô ta đã để cho người ta làm cái gì?”
Tôi bảo hắn đi xem camera, chờ sau khi xem xong camera, hắn mới phát hiện hắn hiểu lầm tôi.
Nhưng tôi đã không muốn nghe hắn giải thích nữa.
Thứ sáu hôm đó, sau khi về đến nhà, tôi đặt camera giám sát trước mặt ba và mẹ.
Sau khi xem xong, mẹ giơ tay tát Phương Viện một cái, thanh âm rất vang dội, Phương Viện trực tiếp bị đánh đến sửng sốt, sau khi kịp phản ứng, hốc mắt cô ta đỏ lên, không thể tin nhìn mẹ.
Mẹ tôi nhìn tôi.
“Đàn Đàn, thế này đã được chưa?”
Tôi nhận thấy bàn tay run rẩy và hốc mắt đỏ lên của bà.
Đau lòng cho ai đây?
Tôi vẫn là con gái yêu quý của bà.
“Cô ta còn chưa xin lỗi. "
Tôi nói.
Vì thế mẹ quay đầu, khóc nức nở quát:
"Không nghe thấy sao? Còn không mau xin lỗi!”
Phương Viện bị dọa, thân thể cô ta run rẩy, chịu đựng sự không cam lòng, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, xin lỗi.
Sau khi nói xong, cô ta che mặt, quay đầu chạy ra ngoài.
Mẹ tôi lại nhìn tôi.
"Đàn Đàn, A Viện đã biết sai rồi, con bé đã xin lỗi rồi, con yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau, nếu con bé còn làm như vậy, chúng ta sẽ trực tiếp đuổi con bé ra ngoài, có được không?"
Bà đang hỏi tôi, nhưng tôi biết, tôi không có quyền cự tuyệt, mẹ mới là người thực sự có thể đưa ra quyết định, ba tôi chỉ ngồi một bên và im lặng.
Tôi gật đầu và thỏa hiệp.