Thập Niên 90: Ở Cục Dân Chính Hóng Drama Hằng Ngày

Chương 31:

"Tôi đánh rơi đồ ở đây nên quay lại lấy. Tôi sợ tối nên nhờ bọn họ đi cùng." Nói rồi, Tề Nhất Nặc giơ chiếc túi xách trong tay lên, "Muộn rồi, mọi người về ký túc xá đi, mai còn đi làm."

Mấy người kia nghe vậy cũng giả vờ gật đầu, coi như không có chuyện gì xảy ra, lần lượt rời đi. Không ai để ý đến sắc mặt khó coi của Cao Minh Nhiễm. Không có bằng chứng, anh ta cũng không làm gì được.

Cho dù có báo cáo với quản lý thì cũng chỉ là chuyện cãi vã cỏn con giữa đồng nghiệp, không đáng để tâm. Cao Minh Nhiễm biết rõ điều này nên không truy cứu nữa, để mặc cho đám người kia giả ngốc.

Vẻ mặt Cao Minh Nhiễm dưới ánh đèn đường mờ tối: "Cuối cùng ai sẽ là người được thăng chức, ai sẽ là kẻ phải cuốn gói ra đi, chúng ta cùng chờ xem."

Gần đây công việc không nhiều, Tuệ Sênh dồn hết tâm sức vào việc khai trương tiệm bánh ngọt. Dù sao đây cũng là cửa tiệm đầu tiên của cô.

Mặc dù cô tự tin có thể thu hút khách hàng, nhưng dù sao bánh ngọt cũng không phải mặt hàng tiêu dùng thiết yếu giá rẻ. Nếu kinh doanh không thuận lợi phải đóng cửa, cô lại phải tốn công mở tiệm khác, thuê nhân viên, trang trí, rất phiền phức.

Điều đáng nói là đội ngũ thi công trang trí cửa tiệm lần này chính là những người thợ đã sửa sang căn hộ mới cho cô. Màu sơn trắng sữa mà cô yêu cầu phải mất rất nhiều thời gian thợ sơn mới pha được. Đúng là tiền nào thì của nấy.

May mắn là, tuy ngày khai trương khách không quá đông nhưng tỷ lệ khách quay lại khá tốt. Các loại bánh chủ đạo như chocolate và caramel pudding bán rất chạy.

Tuệ Sênh định giá mỗi miếng bánh là 5 hào. Thời điểm này thịt bò, thịt dê cũng chỉ có giá hơn 4 hào 1 cân, như vậy là không hề rẻ.

Mỗi ngày, ngoài các loại bánh chủ đạo, các loại khác đều giới hạn số lượng 20 chiếc. Các loại bánh đặc biệt theo tuần chỉ làm 10 chiếc.

Thực ra, Tuệ Sênh lo rằng mới khai trương sẽ không bán được nhiều như vậy nên lúc đầu đã giảm số lượng xuống một nửa, và quả thực là bán hết veo. Tuy nhiên, theo thời gian, lượng tiêu thụ cũng tăng lên từng chút một.

Mỗi ngày trừ đi chi phí thuê nhân viên, điện nước, lợi nhuận khoảng hơn 80 tệ. Mức lương trung bình hiện tại là 200 tệ một tháng, như vậy là khá tốt. Nhưng so với số tiền 2 vạn tệ bỏ ra để mua căn nhà hai tầng này thì chẳng đáng là bao.

Lý Hồng Mai thấy Tuệ Sênh đang gõ bàn tính, tưởng cô lo lắng cửa tiệm làm ăn thua lỗ, không thu hồi được vốn nên an ủi:

"Mới khai trương mà, tiệm của em lại nằm ngay mặt đường lớn, sau này khách sẽ đông dần lên thôi."

Thực ra Tuệ Sênh không quá lo lắng về chuyện này. Dù sao cô cũng không tổ chức khuyến mãi rầm rộ ngày khai trương, không có chuyện khách hàng giảm sau đợt khuyến mãi.

Điều cô đang tính toán là dựa vào tốc độ tăng trưởng lợi nhuận trong những tuần qua, bao lâu thì có thể thu hồi vốn, bao lâu nữa thì có thể kiếm đủ tiền để trang trí tầng hai.

Đúng vậy, Tuệ Sênh định biến tầng hai thành hình thức nhà hàng. Thành phố Z là thành phố cảng, nên cà phê, sữa chua các loại đồ ăn nhập khẩu giá cả không cao, máy cà phê và máy uống lạnh đều được bày bán, nhưng giá cả thì...

"Lách cách lách cách!" Hạt châu bàn tính dưới ngón tay Tuệ Sênh không ngừng chuyển động, nhìn cô như vậy, hai người khác trong văn phòng nuốt nước miếng.

Lý Hồng Mai (nhỏ giọng): "Cửa hàng bánh ngọt tên Vân Đóa kia đóng cửa rồi sao? Vẻ mặt của Tuệ Sênh nghiêm trọng thật."

Triệu Văn Quân (nhỏ giọng): "Tôi thấy làm ăn không tệ, tuần trước con gái tôi còn lôi kéo tôi, nhất định phải đến đó mua một cái bánh kem phiên bản giới hạn về ăn."

Bầu không khí trong văn phòng đang kỳ lạ, bỗng bị tiếng gào khóc thảm thiết phá vỡ, có người đến tiền sảnh.

Tuệ Sênh đặt bàn tính xuống, cùng chị Lý đi vào vị trí làm việc, chỉ thấy một nam hai nữ đang hỗn chiến.

Chủ yếu là người phụ nữ trung niên đánh nhau với cô gái trẻ mặc váy hai dây họa tiết chấm bi, người đàn ông trung niên kẹp ở giữa che chở cho cô gái trẻ phía sau.

Nhưng mà chiều cao của ông ta có hạn, chẳng che chắn được ai, trên mặt còn lãnh hai cái tát, mái tóc vốn đã thưa thớt nay càng rối bù.