Anh ta định lên tiếng thì một viên cảnh sát bên cạnh vội vàng ghé vào tai anh ta nói nhỏ. Chỉ vài câu nói nhưng khiến sắc mặt Hoàng Dương liên tục thay đổi.
Cuối cùng, anh ta không nói gì, chỉ mang theo chứng cứ và những người dân thôn Hà Gia bị bắt lên xe.
Vì số lượng tội phạm quá lớn, mặc dù cả hai bên đã huy động rất nhiều cảnh sát nhưng vẫn phải vất vả đến tối mịt mới áp giải hết số người này rời khỏi núi.
Thông báo của hệ thống cũng vang lên liên tục cho đến tận rạng sáng mới chịu dừng lại. Vui buồn lẫn lộn chính là tâm trạng hiện tại của Tuệ Sênh.
Sống trong thời đại bùng nổ thông tin, chẳng có gì là Tuệ Sênh chưa từng nghe qua. Khả năng liên tưởng của cô cũng vô cùng phong phú.
Kết hợp với những lời nói, suy nghĩ của đám người Hà Gia, cô gần như có thể đoán được toàn bộ sự việc. Những vụ việc tàn ác như thế này vẫn luôn âm thầm diễn ra.
Chỉ là lần này cô tình cờ gặp được Lục Trạch Nhiên, vị cảnh sát được điều đến Cục cảnh sát thành phố Z, người phá án nhanh chóng và dứt khoát, nên mới có kết quả nhanh chóng như vậy.
Điều này cũng khiến Tuệ Sênh thay đổi cách nhìn về anh, từ ấn tượng xấu ban đầu trở nên bớt tiêu cực hơn.
Nhờ hỗ trợ phá án, Tuệ Sênh bất ngờ nhận được một khoản điểm tích lũy lớn. Số tiền ban đầu còn eo hẹp để trang trí nhà giờ đã dư dả.
Cô lập tức liên lạc với Cao Minh Nhiễm, đổi chiếc bàn trà bằng kính ban đầu thành bàn gỗ, nâng cấp toàn bộ cửa ra vào và đèn.
Bà chủ Thu nghe Tuệ Sênh mua nhà, nói sẽ đến nhà mới của cô để chúc mừng khi nhà sửa xong. Tất nhiên, Tuệ Sênh cũng mời chị Mai và anh Triệu đến chung vui.
Bà chủ Thu vì thế tự mình xuống bếp làm vài món sở trường, ba người Tuệ Sênh tan làm liền đến Ẩm Thực Nhất Phẩm, chuẩn bị cùng nhau mang đồ ăn về nhà Tuệ Sênh.
Nhưng hiện tại có vẻ xảy ra chút vấn đề nhỏ, cãi vã gia đình, bố mẹ chồng ở quê của bà chủ Thu tìm đến đây.
Chị Lý Hồng Mai nhỏ giọng nói với Tuệ Sênh: "Tình huống này, chúng ta có nên tránh mặt một chút không?"
Anh Triệu Văn Quân vốn đã không muốn đến Ẩm Thực Nhất Phẩm, nghĩ chỉ là lấy đồ ăn nên không từ chối, nghe vậy liên tục gật đầu, định dẫn đầu rời đi.
Tuệ Sênh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, nhưng khi mang túi đồ ăn đã đóng gói đi, cô thuận tiện gọi cho cảnh sát một cuộc điện thoại:
"Người cung cấp thuốc độc cho Vương Đức đã đến Ẩm Thực Nhất Phẩm, đang uy hϊếp con dâu đã ly hôn bán tài sản, đề nghị các anh đến trước khi bọn họ phá quán bỏ chạy."
Nghe được câu trả lời chắc chắn của anh Tôn Ưng, Tuệ Sênh cúp điện thoại, điện thoại di động này dùng tuy tốt, nhưng cầm trên tay khá nặng.
Tuệ Sênh cất nó vào chiếc ba lô mới mua, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trong xe cùng với tài xế, ba người đều ngơ ngác nhìn cô, thầm nghĩ năm nay cảnh sát đã có thể gọi là đến ngay rồi sao?
Sau vụ đầu độc lần trước, Tuệ Sênh vẫn giữ liên lạc với cảnh sát, chị Mai và anh Triệu không hề hay biết.
Nhận thức của đa số mọi người về cảnh sát lúc này có phần khác biệt so với thời đại của cô, người dân thường không hiểu biết đầy đủ về pháp luật, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục là tránh xa, sợ bản thân gặp rắc rối.
Cho nên lần trước hai cảnh sát mặc thường phục bất ngờ đến điều tra hồ sơ, anh Triệu Văn Quân mới căng thẳng như vậy, nhưng tại sao Tuệ Sênh biết được thuốc độc đó là từ đôi vợ chồng già kia?
Chị Mai tò mò, không nhịn được hỏi cô có quen ai ở cục cảnh sát không, hai người còn lại trong xe cũng vểnh tai lên, dường như tò mò là bản năng của con người.
Tuệ Sênh chỉ nói bản ghi chép lần trước, cảnh sát dặn nếu thấy có người đến Ẩm Thực Nhất Phẩm gây rối thì gọi điện báo cho họ.
Cô thuận miệng nói, dù sao chị Mai và anh Triệu cũng không thể đến cục cảnh sát để xác minh.
Còn những gì cô nói trong điện thoại cũng không có bằng chứng, nhưng thông tin chính xác, chỉ cần một người thông minh đi xác minh là được, ví dụ như anh Lục, người tài thì phải làm việc nhiều, dù sao cô cũng giúp họ hai lần rồi, một việc nhỏ, có lợi cho cả đôi bên.