Tuệ Sênh lần theo ký ức, đi đến một ngôi mộ thấp bé, bị tuyết đọng che phủ đến mức gần như san bằng với mặt đất.
Cô nhổ hết đám cỏ dại mọc um tùm phía trên, lấy đồ cúng đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra, làm lơ tiếng ai đó đang gào lên "Mẹ ơi, ma kìa, hù chết bố rồi..." ở cách đó không xa.
Không cần phải nhìn hay hỏi, Tuệ Sênh cũng biết được nguyên do từ tiếng lòng của người nọ:
[Tiếu Tự Đạt: Hai nhà Tiếu Điền Vượng với Tiếu Điền Tài kia không phải nói là chết rồi sao? Sao còn sống thế này? Ma kìa!?]
Thật không ngờ hai người đó nói dối mà không thèm soạn trước. Nhưng mà lúc trước bọn họ đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, ngoại trừ bộ quần áo trên người, thì không cho cô lấy một mảnh vải nào. Lúc đó lại đang là mùa đông lạnh giá, cũng khó trách bọn họ nghĩ rằng cô không sống nổi. Thật là vừa ngu ngốc vừa độc ác.
Tuệ Sênh xếp ba chồng đồ cúng cao như núi thành hàng ngay ngắn, trong chiếc túi xách màu đen to tướng toàn là tiền âm phủ, tất cả đều là đồ cúng mà cô thay mặt nguyên chủ đốt cho bọn họ.
Nhưng lần này cô chỉ đến đây một lần, sau này đến tiết Thanh minh, cô sẽ đốt cho ba ông cháu nhà họ ở trong thành. Bọn họ có nhận được hay không thì phải xem ý trời. Vì vậy, lần này cô đến đây đã cố ý chuẩn bị "hậu hĩnh" một chút.
Nguyên chủ chết đi trong lặng lẽ, tuổi đời ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn hai mươi mốt năm, chưa được sống yên ổn bao nhiêu ngày, sau khi chết cũng không có ai biết, không ai cúng tế, đốt vàng mã, chỉ có mình cô đến đây.
Tuy rằng Tuệ Sênh chưa bao giờ tin vào chuyện luân hồi chuyển thế, nhưng chuyện trọng sinh đã xảy ra với cô rồi, không tin cũng không được.
Hôm nay cô đến đây, lại bị người tên là Tiếu Tự Đạt kia nhìn thấy, hắn ta hoảng sợ bỏ chạy như gặp ma giữa ban ngày. E là tin tức cô vẫn còn sống sẽ nhanh chóng lan truyền khắp thôn.
Nếu để cho Tiếu Mỹ Cầm nhìn thấy cô, nhất định sẽ nhận ra cô, sau đó sẽ tìm đến chỗ cô làm việc. Đến lúc đó, Tiếu Điền Vượng và Tiếu Điền Tài nhất định sẽ đánh hơi được mùi mà tìm đến gây chuyện, đòi tiền.
Nhìn nén vàng mã cuối cùng chìm trong đống lửa, Tuệ Sênh đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất dính trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng nghĩa trang của thôn Tiêu gia. Nhìn kiểu gì thì... cô cũng không nhận ra điều gì khác lạ.
Tóm lại, trên xe khách lúc nãy, Tuệ Sênh đã nhớ lại một lần về những ký ức của nguyên chủ liên quan đến ngôi làng này. Cô cảm thấy có lẽ tổ tiên của thôn Tiêu gia đã đắc tội với vị thầy phong thủy nào đó.
Nếu không thì tại sao con cháu của thôn Tiêu gia lại xấu xí, dị dạng hết thế này. Ngay cả loại người não ngắn, ham giàu sang như Tiếu Mỹ Cầm, ít ra còn đối xử thật lòng với người trong nhà, còn hơn hẳn hai anh em Tiếu Điền Vượng kia.
Lúc Tuệ Sênh ngồi trên xe khách quay trở về, mặt trời đã từ trên cao dần buông về phía tây. Sờ vào chiếc ba lô trống không, cô có cảm giác trong lòng trống rỗng, khó chịu, quả nhiên không làm chút gì thì trong lòng cô không thoải mái.
Ngay lúc xe khách chuẩn bị lăn bánh, một tiếng hét chói tai mơ hồ vọng đến từ đằng xa, tiếng chửi rủa the thé không ngừng vang vọng khắp thôn Tiêu gia.
Cùng với một mùi hôi thối nồng nặc xộc đến, Tiếu Điền Vượng và vợ hắn ta đang mắng chửi ầm ĩ bỗng im bặt, nôn ọe không ngừng lùi về phía sau. Nhìn căn nhà ngói đỏ vừa được "bón phân" kia, đây là căn nhà mới sửa sang lại, còn chưa ở được hai năm, vậy mà bây giờ, gạch men trắng trên tường đã chuyển sang màu vàng.
"Cái đứa trời đánh nào thế này! Ọe..."
Tuệ Sênh quay sang cảm ơn người hành khách ngồi cạnh, nói rằng bây giờ cô đã không còn thấy ghê tởm, khó chịu nữa, rồi đóng cửa sổ xe lại. Luồng gió lạnh thấu xương cũng vì thế mà giảm đi phần nào, những hành khách khác cũng giãn đôi lông mày đang nhíu chặt ra.
Lúc nãy, vừa đến thôn Tiêu gia, cô đã đi về phía Tây, nơi đó có căn nhà cũ của hai ông bà cụ. Cô đã thắp một ngọn nến để chắn gió, lấy cuộn pháo dài mười mét, dây dẫn bằng tim đèn quấn sáp ra, ném vào nhà xí.
Đáng tiếc là bây giờ đang là mùa đông, nếu là mùa hè, e rằng uy lực còn mạnh hơn gấp đôi.
=== *** ===