"Vì muốn nuôi các em ăn học, anh ấy không thể học hết cấp ba, nhưng anh ấy chưa bao giờ than thở với tôi về cuộc sống khó khăn, vẫn luôn chăm chỉ làm việc nuôi gia đình, không từ bỏ ước mơ học hành.
Xe cộ, nhà cửa đều là do tôi tự nguyện thêm tên anh ấy vào, chỉ là muốn sau này anh ấy đỡ vất vả, tiền học hành sau này tôi sẽ lo, tôi hoàn toàn tự nguyện!"
Ôi chao, không sợ phú bà ăn chơi, chỉ sợ phú bà u mê tình ái, lời nói này khiến mọi người ở đây á khẩu.
Tiêu Thắng Quân đương nhiên phải nhìn "cái mỏ vàng" của mình với vẻ mặt cảm động, còn Ngụy Như - người bạn của cô nàng phú bà si tình thì mang vẻ mặt như ăn phải ruồi.
Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là bạn bè, không thể ngăn cản được con dấu đỏ đóng xuống, giờ đây mối quan hệ của hai người đã được xác nhận, Ngụy Như cũng không thể ép hai người ly hôn, chỉ có thể tức giận bỏ đi, trước khi đi còn buông lời, nói sớm muộn gì cô ấy cũng phải hối hận.
Tuệ Sênh cũng nghĩ như vậy, bởi vì khi tờ giấy chứng nhận kết hôn đã được đóng dấu thành công, đôi vợ chồng son này đồng thời vang lên tiếng lòng:
[Thôi Miểu Miểu: Cuối cùng mình cũng trở thành người một nhà với Thắng Quân rồi, nóng lòng muốn cho anh ấy xem căn nhà mới mình đã chuẩn bị, còn có chiếc xe mua cho anh ấy nữa, chính là chiếc xe mà lần trước anh ấy đã đứng nhìn rất lâu ở đầu đường!
Anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất cảm động vì tấm lòng của mình, đây mới chính là tình yêu tự do mà mình theo đuổi.]
[Tiêu Thắng Quân: Giấy đăng ký kết hôn đã xong, đợi xác nhận nhà cửa và xe cộ đều đứng tên mình, tháng sau sẽ đón em trai và em gái lên trước, cuộc sống bươn chải ở quê thật sự quá đủ rồi.]
Tiêu Thắng Quân cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong ngực, vẻ mặt vô cùng trân trọng:
[Có cái này chẳng khác nào có được chìa khóa kho báu, đợi thêm một thời gian nữa sẽ đón bố mẹ lên, nói là nhà cũ ở quê bị dột, lên đây ở nhờ, rồi thuận lý thành chương ở lại luôn.]
Tiếng lòng của hai người này hoàn toàn lệch pha, Tuệ Sênh có chút mệt mỏi nhìn cô nàng phú bà kia cười rạng rỡ, hy vọng khi anh chàng này đưa cả nhà từ quê lên, cô ấy vẫn có thể vui vẻ như bây giờ.
Sau khi hai người rời đi, Lý Hồng Mai thấy Tuệ Sênh vẫn nhìn theo ra cửa, liền đưa tay vỗ vai cô an ủi:
"Lòng tốt khó khuyên răn người cố chấp, bạn thân còn không khuyên được, chúng ta không thân không thích, nói mấy câu vô thưởng vô phạt thì có tác dụng gì? Biết đâu người ta thật sự là chân ái, sau này sống hạnh phúc mỹ mãn, chúng ta lại trở thành kẻ xấu bụng."
Câu nói sau cùng khiến Tuệ Sênh và chị Lý nhìn nhau cười phá lên, ha ha, rõ ràng là đang "miễn cưỡng" đồng ý, mới tiếp xúc trong chốc lát mà họ đã nhìn ra vấn đề rồi.
Chỉ có cô nàng phú bà u mê trong tình yêu kia, đến giờ vẫn chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp do anh chàng kia vẽ ra, Tuệ Sênh thông qua hệ thống "hóng chuyện" đã nghe được rất nhiều thông tin, chắp vá lại cũng hiểu được sự việc không khác là bao.
Chẳng qua là anh chàng kia dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt", vừa thể hiện hình ảnh đáng thương, tự lực cánh sinh, vừa "vô tình" để lộ mong muốn về một cuộc sống tốt đẹp hơn, có lẽ anh ta đã dùng chiêu này với rất nhiều cô gái, và rồi gặp được Thôi Miểu Miểu.
Thôi phú bà chủ động nhảy vào cái bẫy mang tên "tự do yêu đương", cho rằng những lời phản đối xung quanh đều là trở ngại trên con đường theo đuổi tự do của mình, người khác càng phản đối, cô ấy lại càng muốn chống đối.
Tuệ Sênh nhìn số tiền mới tăng thêm, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, thở ra một hơi, làn khói trắng nhàn nhạt tan ra.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, tối nay đi ăn lẩu là tuyệt nhất, mua thêm áo ấm và khăn quàng cổ nữa, giờ cô đã có tiền, đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân nữa.
Giờ tan làm mùa đông sớm hơn bình thường nửa tiếng, năm giờ rưỡi chiều, Tuệ Sênh tạm biệt hai đồng nghiệp, không về căn nhà thuê hồi đầu tháng mà đi thẳng đến trung tâm thương mại.