Nghe Lén Tiếng Lòng, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 4: Tiểu khuê nữ của ông quá đáng yêu

Thượng Quan Tuế ngồi trên long ỷ, đung đưa đôi chân nhỏ, trong lòng không ngừng thầm phàn nàn.

[Trấn Bắc Hầu không phải dạng vừa đâu, ông ta đã muốn làm Hoàng đế đến phát điên rồi, trong nhà đã may sẵn bảy tám bộ long bào.]

[Hai năm nữa, Trấn Bắc Hầu sẽ khởi binh tạo phản, còn phụ thân bạo quân của ta cũng bị gian tế mà Trấn Bắc Hầu cài cắm bên cạnh đâm trọng thương...]

[Cuộc chiến cuối cùng cũng được dẹp loạn, nhưng thân thể phụ thân không còn như trước, tính khí ngày càng nóng nảy, trở thành một bạo quân bị người người ghét bỏ.]

[Đại Nguyệt quốc dần dần rơi vào cảnh lầm than, quan lại thì lộng hành bạo ngược, thật đáng thương...]

[Ôi trời, đến giờ mà phụ thân ngốc nghếch của ta vẫn chưa nhìn ra bộ mặt thật của Trấn Bắc Hầu!]

[Haizz, tuy Trấn Bắc Hầu thất bại, nhưng mười năm sau, nam chính Tiêu Tử Uyên lại thành công, còn lập nên một triều đại mới.]

Nghe đến đây, lòng Thượng Quan Lẫm chấn động.

Những gì Tuế Tuế nói về hai năm sau hóa ra là việc Trấn Bắc Hầu tạo phản!

Ông thật sự không ngờ, Trấn Bắc Hầu lại mưu phản!

Trấn Bắc Hầu lập được nhiều chiến công hiển hách, giúp ông bình định Tây Bắc, ông thật sự rất tin tưởng Trấn Bắc Hầu.

Ông không muốn giống như Hoàng đế tiền triều, dùng xong công thần rồi liền gϊếŧ chết.

Trấn Bắc Hầu luôn tỏ ra cung kính với ông, nào ngờ…

Sự tin tưởng và lòng chân thành này hóa ra đều bị vứt cho chó ăn!

“Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Trấn Bắc Hầu vào điện, như thường lệ quỳ xuống hành lễ.

Lúc cúi người, đột nhiên ông ta cảm nhận được một ánh nhìn cực kỳ lạnh lẽo.

Trấn Bắc Hầu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Lẫm, lập tức mồ hôi lạnh toát ra khắp lưng.

Tại sao Hoàng thượng lại dùng ánh mắt đó để nhìn ông ta…

Chẳng lẽ chuyện mưu phản đã bị bại lộ?

Không thể nào, rõ ràng ông ta đã làm mọi thứ hoàn hảo không kẽ hở, sao có thể bị phát hiện?

Chắc là do hôm nay Hoàng thượng không vui thôi.

“Đứng dậy đi.”

Thượng Quan Lẫm cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, bây giờ chưa phải lúc đánh động rắn.

Trấn Bắc Hầu nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả lỏng được phần nào.

Ông ta biết ngay mà, Hoàng thượng vẫn chưa phát hiện ra, đối xử với ông ta vẫn như mọi khi.

Trấn Bắc Hầu chắp tay nói ra lý do hôm nay ông ta đến đây.

“Tâu Hoàng thượng, lương thảo trong quân doanh đã thiếu hụt trầm trọng, cần phải được bổ sung gấp.”

Thượng Quan Lẫm không trả lời ngay, ông muốn xem Tuế Tuế sẽ nói gì.

Quả nhiên, vừa nghe xong, Thượng Quan Tuế lại thầm mắng trong lòng.

[Xì! Nói dối không biết ngượng mồm! Lương thảo đó rõ ràng là ngươi đã nuốt hết rồi!]

[Ngươi không chỉ nuốt lương thảo, mà còn chiếm đoạt ruộng đất của dân! Lấy tiền của triều đình để huấn luyện ám vệ!]

[Đám tiền đó chưa từng được dùng cho các binh sĩ!]

Nếu không phải đang trong thân phận một đứa trẻ ba tuổi, Thượng Quan Tuế đã trực tiếp xông lên tát Trấn Bắc Hầu một cái.

Loại người này không xứng đáng làm tướng quân!

Ông ta không yêu dân, cũng chẳng thương lính, trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân!

Thượng Quan Lẫm siết chặt chuỗi hạt ngọc trong tay, gân xanh nổi lên.

Cái tên Trấn Bắc Hầu này, đúng là đáng chết mà!

Nếu không có Tuế Tuế, e rằng đến hai năm sau ông mới nhận ra, mình đã bị lừa gạt bao lâu nay!

Thượng Quan Lẫm trầm giọng nói: “Chuyện lương thảo, trẫm đã biết. Nhưng hiện nay quốc khố eo hẹp tạm thời không có tiền để cấp thêm cho quân đội.”

Trấn Bắc Hầu nghe vậy liền sửng sốt.

Gì cơ? Hoàng thượng lại từ chối ông ta sao?

Trước đây mỗi lần ông ta đòi gì, Hoàng thượng cũng cho mà!

Đầu óc ông ta bắt đầu hỗn loạn, lời nói cũng bắt đầu lắp bắp.

“Hoàng thượng… nhưng binh lính, bọn họ thật sự không thể chờ được nữa.”

Thượng Quan Lẫm ánh mắt sắc bén: “Trấn Bắc Hầu, trẫm nhớ không nhầm, vừa mới đây không lâu trẫm đã cấp cho ngươi một lượng lớn lương thảo, sao lại nhanh chóng dùng hết như vậy?”

“Chẳng lẽ… ngươi đã tham ô hết rồi?”

Trấn Bắc Hầu nghe thấy vậy liền quỳ xuống ngay.

“Thần không dám! Thần không dám mà! Thần tuyệt đối không dám!”

[Hừm, ngươi nói không dám nhưng thật ra là dám lắm!]

[Mỗi lần triều đình cấp phát lương thảo, ngươi đều tham ô mất một nửa! Bất cứ binh lính nào muốn nói ra sự thật đều bị ngươi gϊếŧ hại!]

[Phụ thân bạo quân vẫn còn sáng suốt, nhận ra sự bất thường nhanh như vậy!]

Giờ đây ông ấy đã để ý đến những điểm bất thường của Trấn Bắc Hầu, câu chuyện chắc chắn sẽ không phát triển như trong nguyên tác nữa.

Dù sao, trước khi có cuộc nổi loạn đó, ông ấy vẫn luôn là một minh quân!

Giọng nói của Thượng Quan Lẫm lạnh thấu xương.

“Lương thảo dùng nhanh như vậy, ngươi làm tướng quân cũng có vấn đề, phạt bổng lộc một năm, về tự suy ngẫm đi!”

Trấn Bắc Hầu ngạc nhiên há hốc miệng.

Gì cơ?

Không chỉ không xin được lương thảo, mà còn bị phạt bổng lộc sao?!

Trấn Bắc Hầu định nói gì thêm, nhưng Thượng Quan Lẫm lập tức cắt ngang.

“Ra ngoài! Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Trấn Bắc Hầu không dám phản kháng, chỉ có thể giống như chó nhà có tang, lủi thủi rời khỏi.

[Ôi trời! Phụ thân bạo quân của ta thật tuyệt vời!]

[Xem ra, cuộc nổi loạn hai năm sau có khi lại tránh được rồi!]

[Được rồi được rồi, từ giờ con sẽ không gọi phụ thân là bạo quân nữa!]

Nghe được tiếng lòng của Thượng Quan Tuế, khóe môi Thượng Quan Lẫm khẽ nhếch lên.

Tốt quá, cuối cùng Tuế Tuế cũng không gọi ông là bạo quân nữa, ông thật sự không muốn làm bạo quân.

Chỉ cần bây giờ giải quyết được Trấn Bắc Hầu, cuộc nổi loạn hai năm sau sẽ không xảy ra!

Ông cũng sẽ không biến thành kẻ mà Tuế Tuế ghét bỏ – một bạo quân.

Còn về chuyện Tuế Tuế nói, mười năm sau Tiêu Tử Uyên sẽ tạo phản, có thể tạm thời không cần bận tâm.

Bởi vì…

Ông thậm chí còn không biết Tiêu Tử Uyên là ai?

Nhưng cái tên này nghe có chút quen tai, nhưng nghĩ mãi không ra.

Thượng Quan Lẫm nhấc chén trà trên bàn, thoải mái nhấp một ngụm.

Xem ra quyết định mang Tuế Tuế đến Ngự thư phòng thật sự là đúng đắn.

Con bé quả nhiên là phúc tinh của ông, là bảo vật do trời ban.

Thượng Quan Lẫm quay đầu nhìn Thượng Quan Tuế bên cạnh, ánh mắt dịu dàng.

Thượng Quan Tuế chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng nàng vẫn ngọt ngào mỉm cười với Thượng Quan Lẫm, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn ẩn hiện trên má.

Nhìn thấy nụ cười của Thượng Quan Tuế, trái tim Thượng Quan Lẫm như muốn tan chảy.

Con gái nhỏ của ông thật sự đáng yêu quá.

Thượng Quan Lẫm nhấc miếng bánh ngọt trên bàn, tự tay đưa đến miệng Thượng Quan Tuế.

“Tuế Tuế nếm thử xem, đây là bánh hoa quế mới làm từ Ngự thiện phòng, con xem có thích không?”

Thượng Quan Tuế ăn một miếng, mắt lập tức sáng lên, gật đầu lia lịa.

[Ngon quá! Thật sự rất ngon! Đây là bánh hoa quế ngon nhất con từng ăn!]

Khóe môi Thượng Quan Lẫm cong lên, đang định đưa thêm một miếng thì trong điện bỗng vang lên tiếng của Trần công công.

“Hoàng thượng, Đại hoàng tử đang ở bên ngoài xin cầu kiến.”

“Cho hắn vào.”

Thượng Quan Lẫm đút nốt miếng bánh trong tay, rồi ngẩng đầu lên, khôi phục lại vẻ nghiêm nghị của bậc đế vương.

Rất nhanh, một thiếu niên tuấn tú mặc áo choàng trắng bước vào trong điện.

Dung mạo của Thượng Quan Giác có sáu phần giống Thượng Quan Lẫm, cũng là cặp lông mày kiếm và đôi mắt đen, sống mũi cao thẳng.

Chỉ có điều gương mặt của Thượng Quan Giác nhợt nhạt hơn, môi không chút sắc hồng, toàn thân toát ra vẻ yếu ớt.

Nhưng dáng người của cậu vẫn thẳng như cây tùng, thanh nhã và cao quý.

Thượng Quan Giác bước vào điện, cúi đầu hành lễ.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.”

Thượng Quan Lẫm phất tay: “Đứng dậy đi.”

Thượng Quan Giác vừa mới đứng thẳng người, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói non nớt trong trẻo.

[Ơ kìa~ Đây là Đại hoàng huynh của mình sao?]

[Đúng là gió to thổi cửa, đẹp trai ngời ngời!]

[Muốn ôm đại hoàng huynh quá! Đời này thích nhất là người đẹp!]

Nghe thấy hết tất cả, Thượng Quan Lẫm: ……

Sao ai cũng được khen ba câu.

Còn ông thì chỉ được có một câu, thật là buồn…

Thượng Quan Giác thì ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Giọng nói gì thế này?!

Gọi cậu là đại hoàng huynh, mà giọng lại non nớt thế này.

Chẳng lẽ…

Thượng Quan Giác ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn xinh đẹp đang nhìn cậu từ sau chiếc bàn lớn.

Đây chẳng phải là… Ngũ muội sao?