Nghe Lén Tiếng Lòng, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 2: Đây chính là con gái nhỏ của ông sao?

“Nhưng, để thêm một thái y khác khám lại cũng tốt.”

Lệ phi: ?!

Thượng Quan Lẫm lạnh lùng ra lệnh: “Tiểu Trần Tử, ngươi đi Thái y viện, mời Viện phán Hứa Thái y đến đây.”

[Tuyệt vời quá! Phụ thân bạo quân của ta quả thật anh minh thần võ! Thông minh sáng suốt! Một cái nhìn là đã thấy rõ âm mưu của Lệ phi!]

Thượng Quan Lẫm cong môi đắc ý.

Đương nhiên rồi.

Nhưng sao chỉ khen mỗi một câu thế nhỉ...

Hứa Thái y rất nhanh đã đến, sau khi bắt mạch cho Thượng Quan Tuế, ông cúi người đưa ra chẩn đoán.

“Tiểu công chúa chỉ là bị cảm lạnh thôi, thần sẽ kê vài thang thuốc, dưỡng bệnh nửa tháng là khỏi.”

Thần phi nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá, Tuế Tuế của bà được cứu rồi.

Thấy tình thế không ổn, Trương Thái y vội vàng cầu xin tha thứ.

“Là do thần y thuật kém cỏi, suýt chút nữa hại Công chúa, xin Hoàng thượng trừng phạt.”

Nghe lời của Trương Thái y, Thượng Quan Tuế không nhịn được mà thầm nghĩ.

[Hừ, làm gì có chuyện y thuật kém cỏi, rõ ràng là cố tình hại người, trong thuốc của ta ngươi đã bỏ không ít thứ có hại cho bệnh tình của ta!]

[Chẳng có chút y đức nào! Ngươi và Lệ phi cấu kết với nhau, muốn hại chết ta, thật độc ác quá!]

Thượng Quan Lẫm càng lúc càng tỏ ra nghiêm trọng.

Chẩn đoán của Hứa Thái y khiến ông hoàn toàn tin tưởng vào lời của Tuế Tuế.

“Hứa Thái y, hãy kiểm tra xem bát thuốc này có gì bất ổn.”

Thượng Quan Lẫm chỉ vào bát thuốc trên bàn ra lệnh.

Hứa Thái y cẩn thận kiểm tra, lông mày ông cau lại.

“Bát thuốc này không chỉ không tốt cho bệnh của Công chúa, mà còn có thể làm bệnh tình nặng thêm.”

Nghe thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Lẫm ngay lập tức quét về phía Trương Thái y đang quỳ dưới đất.

“Trương Thái y, ngươi dám cố ý mưu hại Công chúa!”

Trương Thái y lập tức hoảng sợ dập đầu, “Thần... thần thật sự nhất thời hồ đồ…”

Ông ta mở miệng, định nói gì đó, nhưng bị Lệ phi cắt ngang ngay lập tức.

Khuôn mặt mỹ lệ của nàng ta giờ tràn đầy vẻ bi thương.

“Hoàng thượng! Trương Thái y dám mưu hại Công chúa, thần thϊếp thật không ngờ ông ta lại là người như vậy!”

[Ồ, phản ứng nhanh đấy, đổ hết trách nhiệm lên Trương Thái y, nhưng rõ ràng là ông ta làm theo lệnh của ngươi mà!]

[Hừ, không lẽ phụ thân bạo quân của ta thật sự sẽ tin vào những lời dối trá của Lệ phi sao! Đúng là một kẻ háo sắc!]

Thượng Quan Lẫm: ……

Không hẳn là như vậy đâu...

Tiểu khuê nữ này thật không chút nể mặt ông mà.

Thần phi nhìn Trương Thái y lúng túng, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, giọng nói lạnh lùng nhưng mạnh mẽ.

“Mưu hại Công chúa là tội lớn! Đáng bị tru di cửu tộc! Nhưng nếu ngươi khai ra kẻ đứng sau, ta có thể xin Hoàng thượng tha cho cả nhà ngươi.”

Trương Thái y lập tức sợ hãi đến run rẩy.

Vì năm trăm lượng bạc của Lệ phi, liệu có đáng để hy sinh cả nhà không?

[Oa! Mẫu thân thật lợi hại! Nắm ngay điểm yếu của Trương Thái y!]

[Mẫu thân thật dũng cảm và thông minh! Thật tuyệt vời! Con thích mẫu thân quá!]

[Muốn ôm mẫu thân lợi hại của con! Mua mua~]

Thượng Quan Lẫm nghe thấy hết: ……

Sao khen Thần phi được ba câu, mà khen ông chỉ được mỗi một câu!

Rõ ràng ông cũng rất lợi hại mà!

Thượng Quan Lẫm đặt chén trà xuống, trong lòng không khỏi chua chát.

Trà rất ngon, nhưng ông không muốn uống nữa.

Trương Thái y run rẩy ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại.

“Là Lệ phi! Chính là Lệ phi! Tất cả đều do Lệ phi chỉ thị!”

Lệ phi nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng dập đầu.

“Hoàng thượng minh xét! Thần thϊếp không làm! Tất cả là Trương Thái y vu oan cho thần thϊếp!”

Trương Thái y quay đầu lại, phẫn nộ nhìn nàng ta: “Lệ phi nương nương, năm trăm lượng bạc người đưa cho thần vẫn còn để ở nhà thần đó!”

Lệ phi biện bạch: “Ngươi có bằng chứng gì chứng minh năm trăm lượng đó là của ta?!”

“Lệ phi nương nương, sao người có thể lật lọng như vậy?!”

[Ha ha, chó cắn chó, thật thú vị quá~]

[Cãi nhau dữ dội hơn đi! Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!]

Thần phi, Thượng Quan Lẫm: ……

“Lôi hai người này ra ngoài, giao cho Thận Hình Ti, tra tấn nghiêm khắc.”

Thượng Quan Lẫm lạnh giọng ra lệnh.

Dám hại Tuế Tuế của ông, phải trả giá đắt!

“Hoàng thượng! Hoàng thượng đừng mà! Thần thϊếp bị oan!”

Lệ phi khóc lóc thảm thiết, khuôn mặt vốn trang điểm tinh xảo giờ đây trở nên vô cùng dữ tợn.

Nàng ta vào cung đã năm năm, nhưng vẫn chưa có con.

Vì thế nàng ta luôn ghen ghét những phi tần có con cái!

Thần phi không có gia thế, Hoàng thượng cũng đã không còn sủng ái bà nữa, là người dễ bị hạ bệ nhất!

Nàng ta thực sự không thể hiểu nổi, kế hoạch rõ ràng hoàn mỹ không chút sơ hở, tại sao lại bị phát hiện…

Rốt cuộc là sai ở đâu chứ...

Nghe tiếng Lệ phi khóc lóc, Thượng Quan Tuế cũng cảm thấy vui vẻ.

[Ô hô~ Kẻ xấu đã bị bắt rồi~]

[Tuyệt vời! Phụ thân bạo quân đúng là một quan thanh liêm, à nhầm, một đại quan thanh liêm!]

Thượng Quan Lẫm vừa định cảm thấy đắc ý, nhưng lại nghe thấy giọng nói non nớt ấy tiếp tục vang lên.

[Chỉ tiếc là hai năm sau, haizz…]

Thượng Quan Lẫm dựng thẳng tai.

Hai năm sau cái gì?

Ông làm sao trong hai năm nữa?

Nhưng chờ mãi mà không nghe thấy gì thêm, Thượng Quan Lẫm lo lắng bước nhanh đến bên cạnh Thượng Quan Tuế.

Phát hiện ra nàng đã ngủ mất rồi!

Thượng Quan Tuế nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ bé hồng hào đặt bên má, trông thật đáng yêu và ngoan ngoãn.

Thượng Quan Lẫm lập tức mềm lòng không chịu nổi.

Đây chính là con gái nhỏ của ông sao?

Ông bận rộn triều chính quanh năm, không gần gũi với các con, một năm cũng không gặp được mấy lần.

Giờ mới nhận ra, thì ra cảm giác có một cô con gái nhỏ lại ấm áp như thế này...

Trong lòng ông như được ngâm trong mật ngọt, ấm áp vô cùng.

Hơn nữa, Tuế Tuế không gọi ông là Phụ hoàng, mà gọi ông là Phụ thân…

Ông rất thích cách xưng hô này, không hề có sự xa cách của hoàng gia, mà chỉ đơn giản là tình cha con bình thường.

Không sao, ông sẽ tự mình bỏ qua chữ "bạo quân" phía trước.

Thượng Quan Lẫm đưa tay chạm nhẹ vào má Thượng Quan Tuế, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Mọi người xung quanh đều ngơ ngác.

Đây có phải là Hoàng thượng mà họ từng biết không?

Chẳng phải ông luôn không thích trẻ con sao?

Giờ đây lại… có thể đối xử dịu dàng với Tiểu công chúa đến thế?!

“Hoàng thượng, vừa có tấu chương từ Binh bộ gửi tới.” Trần công công thấp giọng bẩm báo.

“Biết rồi, tạm thời để đấy.”

Thượng Quan Lẫm đáp lại lạnh nhạt.

Ông muốn đợi Tuế Tuế tỉnh dậy.

Hôm nay nhất định phải biết được hai năm sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Thượng Quan Lẫm cứ như vậy, ở lại Bích Hoa cung của Thần phi đến tận trời tối.

Thượng Quan Tuế vẫn chưa tỉnh lại…

Chẳng mấy chốc, chuyện Hoàng thượng ở lại cung của Thần phi cả một ngày nhanh chóng lan khắp hậu cung.

Đám cung nữ, thái giám cũng râm ran bàn tán.

“Chẳng phải Thần phi đã sớm thất sủng rồi sao? Sao lần này Hoàng thượng lại ở trong cung của bà ấy lâu như vậy! Hoàng thượng xưa nay chưa từng đến cung của phi tần vào ban ngày mà.”

“Ai mà biết được chứ? Tâm ý của Hoàng thượng đâu phải chuyện chúng ta có thể đoán.”

“Dù sao đi nữa, công việc trong Bích Hoa cung phải làm cho thật tốt vào!”

Thượng Quan Lẫm đợi đến tối, nhưng vẫn không thấy Thượng Quan Tuế tỉnh lại.

Nhưng đống tấu chương hôm nay vẫn đang chờ ông xử lý, nên sau khi dùng bữa tối tại cung của Thần phi, Thượng Quan Lẫm quay trở về Ngự thư phòng.

Ngày hôm sau.

Thượng Quan Tuế ngáp dài, từ từ mở mắt ra.

[Ô hô, ngủ một giấc thật đã quá, thật là thoải mái~]

[Không phải đi làm, không phải đi học đúng là sướиɠ!]

Thượng Quan Tuế phát hiện, từ khi nàng đến với thân thể này, có lẽ do ảnh hưởng của nguyên chủ, mà nàng càng ngày càng giống một đứa trẻ ba tuổi.

Nghe thấy tiếng động, tay của Thần phi đang thêu dừng lại.

Ừm, Tuế Tuế của bà đã tỉnh rồi.

Thần phi bước đến bên giường, đưa tay sờ trán Thượng Quan Tuế.

Phát hiện nàng đã hạ sốt, bà không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tối qua, Hứa Thái y đã châm cứu cho Tuế Tuế, chất độc trong cơ thể đã được đẩy ra phần lớn, hôm nay quả nhiên đã hạ sốt.

“Tuế Tuế, con cảm thấy thế nào rồi?”

Thượng Quan Tuế chớp chớp mắt, khẽ rên lên hai tiếng.

“À ba à ba——”

[Hu hu hu, mẫu thân ơi, cổ họng con đau quá, con không nói được…]

Thần phi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuế.

“Tuế Tuế ngoan, Hứa Thái y nói, con bị phong nhiệt thương hàn, chỉ cần uống thuốc đầy đủ, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

[Vâng vâng, mẫu thân thật dịu dàng, con yêu mẫu thân quá~]

[Muốn ôm mẫu thân, hôn hôn~]

Thần phi khẽ cong môi.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Trần công công.

“Thần phi nương nương, Hoàng thượng hỏi bệnh tình của Ngũ Công chúa đã đỡ hơn chưa, muốn mời Ngũ Công chúa đến Ngự thư phòng một chuyến.”