Đường Sắt Đôi

Chương 10: Đây không phải là... bát canh sao?

Triệu Mỹ Quyên không mấy nhiệt tình gật đầu: "Tới rồi à?"

Sau đó bà ấy lại nói với Cận Triều: “Lấy mì ra.”

Cận Triều nghe vậy liền đi qua một bên lấy mì ra, Cận Cường xoa xoa tay, co quắp quét mắt nhìn về phía sô pha, rồi quay sang nói với Khương Mộ: "Đi đường xa cũng mệt rồi, con ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”

Khương Mộ cố gắng giữ vững nụ cười không mấy tự nhiên trên môi, nhưng vì cô từ lâu đã không thích cười nên vẻ mặt trông càng thêm cứng ngắc.

Cô nhìn thoáng qua căn phòng một chút, trong phòng khách có một chiếc ghế sofa dành cho ba người được bọc bằng một lớp đệm màu nâu nhạt, bên trái là một chiếc bàn ăn bằng gỗ hình chữ nhật, trong góc phòng khách có một chiếc ghế dành cho em bé dường như đã không còn sử dụng nữa, phía trên chất đống vô số đồ đạc trông vô cùng bừa bộn, làm cho phòng khách vốn không mấy rộng rãi càng trở nên bí bách thêm.

Khương Mộ vừa định ngồi xuống, chợt khóe mắt cô nhìn thấy một đứa trẻ từ chạy ra từ trong phòng rồi lao tới đánh cô, Khương Mộ đột nhiên cảm thấy đau đớn, thiếu chút nữa đã không thể đứng vững, khi cô lấy tay đẩy đứa trẻ ra, cô vô tình nhìn thấy đầu đứa trẻ không hề có một sợi tóc nào, toàn thân và cả mặt đều có đầy những vết đốm lớn, theo bản năng cô chợt thốt ra một tiếng đầy kinh hãi.

Triệu Mỹ Quyên từ trong bếp đi ra, Cận Triều đang lấy mì cũng ngẩng đầu lên, Cận Cường vội kéo đứa nhỏ ra, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào vẻ mặt kinh hãi của Khương Mộ, thời gian như dừng lại trong chốc lát.

Cho đến khi đứa bé kia đột nhiên òa khóc lớn lên không hề báo trước, Triệu Mỹ Quyên nhanh chóng chạy vọt tới, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Cận Cường một cái, sau đó vội ôm đứa bé trở về phòng, cửa phòng bị bà ta đóng sầm lại thật mạnh, thân thể Khương Mộ cũng khẽ run lên theo.

Cận Cường có chút khó xử xoa tóc rồi quay sang nói với Khương Mộ: "Tiểu Hân mấy năm trước bị bệnh bạch cầu, bây giờ còn đang tiếp nhận trị liệu, dọa con sợ rồi à?"

Khương Mộ vội vàng thu hồi vẻ mặt sợ hãi, cô không biết phải làm sao, cô chợt nhận ra câu nói vừa rồi của mình đã khiến mọi người rơi vào tình thế khó xử.

Khi cô còn đang cảm thấy bối rối, Cận Triều đột nhiên đi đến đặt một cái bát trống lên bàn và nói với cô: "Rửa tay rồi lại đây ăn đi, em thích ăn bao nhiêu thì cứ múc."

Khương Mộ cuối cùng cũng tìm được một bậc thang leo xuống, cô vội vàng nghe theo lời Cận Triều mau chóng thoát khỏi không gian này, cô đi vào phòng bếp mở vòi nước rửa mặt một chút, hai tay chống ở bên bồn rửa tay một lúc lâu mới có thể định thần lại.

Khi cô lại bước ra khỏi bếp, sự bối rối trên mặt đã được che giấu rất kỹ, cô theo bản năng nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại, tiếng khóc bên trong dần dần im bặt, Triệu Mỹ Quyên cũng không thấy đi ra nữa.

Lớn lên trong tình cảnh gia đình đơn thân khiến Khương Mộ cực kỳ nhạy cảm với mối quan hệ giữa các cá nhân, cô lơ đãng cầm một cái bát rỗng lên, sau đó dùng đũa múc từng chút mì từ bát lớn cho vào bát nhỏ.

Cận Triêu xoay người lại liền thấy Khương Mộ đang mất hồn mất vía múc mì vào trong bát, anh nhíu mày hỏi: "Em đang làm gì vậy?”

Khương Mộ ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác trả lời anh: “Em đang múc mì mà.”

“Mì ở trong nồi kìa, sao em múc mì ở trong bát của anh?"

Khương Mộ ngơ ngác nhìn cái bát lớn kia, cô ngập ngừng hỏi: “Đây không phải là... bát canh sao?"

Cận Cường và Cận Triều nhất thời không nói nên lời, Cận Cường vội vàng lên tiếng: "Mộ Mộ, cái bát nhỏ trong tay con là để giã tỏi."

Khương Mộ nhìn thấy trước mặt Cận Cường cũng có một cái bát lớn tương tự như vậy thì cảm thấy vô cùng xấu hổ định múc trả lại mì cho Cận Triều, nhưng anh đã ngăn cản hành động của cô lại và nói với cô: “Em ăn đi.”

Sau đó anh cũng tự múc cho mình một bát mới rồi ngồi xuống cách Khương Mộ không xa, trên bàn chỉ có hai món, xương cừu om và miến hầm bắp cải, không giống như ở nhà, cho dù chỉ có hai mẹ cô ăn cơm thì cũng phải nấu đủ ba món mặn một món canh, còn phải được trang trí và đựng trên những chiếc đĩa tinh xảo, nhưng mấy cái bát trước mặt Khương Mộ lúc này dường như cũng không nhỏ hơn cái chậu rửa là bao.

Vì mì đã để lâu ở ngoài không khí nên lúc này phần lớn đã bị vón cục lại, Khương Mộ dùng đũa gắp một hồi nhưng vẫn không nhấc lên được, Cận Cường nhìn thấy vậy liền múc một thìa mì lớn từ bát mình đặt vào bát của cô, Khương Mộ có chút sửng sốt, ngơ ngác nhìn lượng thức ăn trước mặt nhiều gấp ba lần bình thường, không biết nên làm thế nào mới có thể tiêu hóa được lượng thức ăn trước mắt.

Cận Triều nhìn thấy Khương Mộ cứ nhìn chằm chằm vào bát mì, trông cô giống như một người đến từ thời tiền sử mới nhìn thấy bát mì lần đầu tiên, anh lấy tay kéo bịch mì tươi còn phủ đầy bột sang cho cô.