Đường Sắt Đôi

Chương 9: Rõ ràng hai người bọn họ có quan hệ huyết thống, nhưng lại hành xử xa lạ như lần đầu gặp mặt

Cận Triều đặt hai tay lên vô lăng, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Người vừa rồi.”

"Ai? Quan Công?"

Cận Triều sửng sốt một chút, nụ cười trên môi lập tức mở rộng: “Là anh ta, lần sau nếu có gặp lại anh giúp em đánh anh ta một trận.”

Khương Mộ bối rối mở cửa xe, cô cũng không biết Cận Triều đang nghĩ rằng vì môi cô bị rách nên cô mới bày ra vẻ mặt ủy khuất như thế.

Cận Triều giúp cô lấy hành lý ra khỏi cốp xe, nơi này vẫn còn chưa thực hiện phân loại rác, vài thùng rác lớn chất thành đống trong khu dân cư đổ nát đang bốc ra mùi hôi thối cực kì khó ngửi, Khương Mộ nín thở, Cận Triều chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu nói một câu: "Hiện tại Tô Châu đang phát triển rất tốt nhỉ?"

Khương Mộ nhất thời không trả lời, quả thực có sự chênh lệch rất rõ ràng, nhưng đây cũng là nơi Cận Triều ở nên cô ngượng ngùng không dám tỏ ra ghét bỏ, thay vào đó chỉ trả lời: "Cũng tạm được."

Cận Triều đang đi phía trước đáp lại: “Nếu thấy không quen thì nói cho anh biết."

Khương Mộ không biết Cận Triều có ý gì, nhưng sau khi theo anh đi vào trong tòa nhà, sự tương phản mạnh mẽ vẫn khiến Khương Mộ cảm thấy có chút khó thích ứng.

Tường hành lang thì nứt nẻ, một phần tường bị bong tróc nghiêm trọng, thậm chí cả tay vịn cầu thang tầng 2 cũng mất tích, các thanh thép đều lộ hết ra ngoài, lối đi rất hẹp, thậm chí có người còn đặt cả những chiếc bình lớn trước cửa nhà, khiến cho tòa nhà vốn đã chật chội lại càng trở nên ngợp thở và u ám hơn.

Nơi này hơi giống tiểu khu cũ nơi bọn họ sống khi còn nhỏ nhưng cách đây vài năm cô và mẹ đã chuyển đến một tòa nhà hiện đại hơn còn có cả thang máy, có ban công rộng rãi và cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nói chung mọi tiện nghi vật chất đều rất đầy đủ, mà cuộc sống của Cận Triều thì lại giống như bị ấn nút tạm dừng, vẫn còn dừng lại ở mười năm trước và chưa từng thay đổi, vừa nghĩ đến đây, Khương Mộ ít nhiều cũng có cảm giác chua xót với cảnh ngộ của anh.

Cận Triều một hơi leo lên năm tầng lầu, động tác anh xách vali rất nhẹ nhàng, quay sang Khương Mộ đã thở không ra hơi, anh liếc nhìn cô, rồi mỉm cười lắc đầu: “Mới leo có mấy tầng mà đã mệt như vậy à?"

“Đúng vậy, cảm giác như em vừa leo lên một ngọn núi cao chót vót vậy.”

"Xem ra cần phải luyện tập thường xuyên."

Cận Triều bình luận về tình trạng thể chất của cô, Khương Mộ cũng hỏi anh: "Sao không thấy anh thở dốc gì vậy?"

Cận Triều lấy chìa khóa ra rồi trả lời: “Ngày nào cũng luyện tập.”

Khương Mộ buột miệng nói: "Anh luyện tập như thế nào? Có phải anh lén luyện tập sau lưng em gái mình đúng không?"

Nói xong lời này, cả hai người đều sửng sốt một chút, ngôi nhà cũ của họ ở Tô Châu vốn ở tầng bốn, khi Khương Mộ còn nhỏ, Khương Mộ rất thích kêu anh trai cõng cô lên lầu, cô thích cảm giác nằm trên lưng anh, hai chân đung đưa tự do ở hai bên người anh. Cận Triều lúc nào cũng chiều theo mong muốn của cô, trong tòa nhà lúc đó tràn ngập tiếng cười đầy thích thú của hai anh em bọn họ, việc này dường như đã trở thành một trò vui khi còn nhỏ của hai anh em bọn họ.

Sau khi biết Cận Triều có em gái mới, Khương Mộ cũng từng có vài giấc mơ giống nhau, trong giấc mơ, Cận Triều cũng cõng em gái mới chạy lên lầu giống như hành động anh từng làm với cô, trong khi cô thì chỉ có thể đứng bên ngoài tòa nhà, cái loại cảm giác bị bỏ rơi này làm cho người ta cảm thấy khó chịu đến tột đỉnh.

Có thể là suy nghĩ trong tiềm thức, khi Khương Mộ vừa buộc miệng thốt ra liền cảm thấy hối hận, cô luống cuống nhìn Cận Triều, còn Cận Triều thì cũng không nói gì, đúng lúc này thì cửa nhà được mở ra.

Bên kia cánh cửa, Khương Mộ giống như sắp bước vào một thế giới khác, một gia đình hoàn toàn xa lạ với cô.

_

Sau khi cửa mở, Cận Cường đứng dậy khỏi ghế sofa nhận lấy hành lý từ tay Cận Triều, sau đó ông ấy nhìn về phía Khương Mộ phía sau, trong tưởng tượng, cảnh tượng hai ba con đã nhiều năm không gặp chắc chắn sẽ rất xúc động, ít nhất là có một cái ôm tình cảm thắm thiết và con gái rưng rưng gọi một tiếng "ba".

Nhưng không, những cảnh tượng như tưởng tượng đều không hề xảy ra, Khương Mộ đã không còn là cô gái dính người như trước kia nữa, phần lớn thời gian cô đã quen với việc đè nén cảm xúc trong lòng, Cận Cường chỉ lịch sự kêu cô nhanh vào nhà. Rõ ràng hai người bọn họ có quan hệ huyết thống, nhưng lại hành xử xa lạ như lần đầu gặp mặt.

Một người phụ nữ trung niên hơi béo có nước da ngăm đen đeo tạp dề hoa văn màu đỏ từ trong bếp đi ra, ánh mắt Khương Mộ và bà ấy chạm nhau vài giây, sau đó cô không hề lúng túng gọi ra một tiếng: "Dì."