Phải Làm Sao Khi Xuyên Thành Mẹ Kế Phản Diện

Chương 49

Dịch: Dực Vũ

Đầu của Giang phụ được quấn bằng gạc, khuôn mặt lộ ra ngoài đầy những vết cắt mảnh, không đều do gai tạo ra. Sau khi bôi thuốc, toàn bộ khuôn mặt của trông rất khó coi. Vừa mới mổ ngực, chân trái của đã được bác sĩ nẹp lại.

Dù hiện tại đã qua cơn nguy kịch nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh lại.

Lục Thiếu Dương sinh ra trong quân đội, đương nhiên đã từng chứng kiến

những cảnh tượng còn bi thảm hơn thế này. Anh chỉ không hiểu, Giang phụ ở nhà sao lại có thể thành ra thế này?

Xe cấp cứu chỉ chở được một số người hạn chế nên chị dâu Hồ Tiểu Lan đã đưa các con về nhà để báo tin Giang phụ vẫn an toàn.

Lúc này, ngoài nhân viên y tế còn có hai anh em họ Giang, Giang Hạ và Lục Thiếu Dương.

Giang Hạ từ khi đến bệnh viện đã luôn bận rộn, lại lo lắng Giang phụ có phẫu thuật thuận lợi hay không, cô chưa có thời gian hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Bây giờ sau khi nghe Lục Thiếu Dương nói, Giang Hạ lại chuyển sự chú ý về phía hai anh của mình.

Giang Thụy Phúc lau mặt, sau đó thở dài nói: "Anh, hay là anh nói đi, em…...."

Có thể thấy anh ấy đang kìm nén ngọn lửa trong lòng, không có chỗ nào để trút ra ngoài, khi nói chuyện, hàm răng nghiến chặt, hiển nhiên là đang vô cùng đau khổ.

"Thiếu Dương, Hạ Hạ, chuyện này bắt đầu từ chuyện giao khoán công việc cho hộ gia đình của thôn mấy ngày trước. Chính sách quốc gia đã được cải thiện, cho phép nông dân tự mình nhận đất, một phần thành quả lao động sẽ được giao cho nhà nước, phần còn lại sẽ được giữ lại cho mình. Đây là một việc tốt. Nhưng điều tệ hại là lần giao khoán cho hộ gia đình này, toàn bộ nhà nhà chúng ta đều bốc vào ruộng loại thấp, chưa kể đất khô cằn, là đất núi.”

Giang Thụy Thanh vẫn chưa phát hiện ra rằng gia đình họ là hộ duy nhất trong toàn bộ thôn Hồng Sa bị như vậy. Này chả phải là bị nhắm vào sao?

Vì lý do này mà hai anh em đã đặc biệt đến gặp cán bộ thôn.

Ngoại trừ ông bí thư cũ, ai cũng tránh gặp, dù có chặn cửa nhà nhau, cán bộ thôn cũng chỉ nói việc bốc thăm giao khoán được tiến hành công khai, công bằng, có vấn đề gì thì tìm công xã .

Trong nhà lo lắng đến mức không ăn được nên tạm thời đành phải lên sườn núi khai hoang.

Giang phụ đã bị rơi từ vách đá trong lúc khai hoang, dẫn đến tình trạng như hiện hiện tại của ông ấy.

Nghe anh cả nói xong, Giang Hạ cau mày nói: "Anh cả, anh hai, anh có chắc nhà chúng ta không đắc tội ai không?"

"Hạ Hạ, em còn không biết sao? Cha là người thật thà lương thiện, từ trước đến nay chưa làm mất lòng ai. Anh và anh hai em ngoài công việc đồng áng thì luôn ở nhà bận rộn cho gà lợn ăn. Anh rất chắc chắn rằng chúng ta thực sự không có đắc tội với bất kỳ ai.”

Anh cả nhà họ Giang đã suy nghĩ chuyện này mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa có kết luận.

"Việc này không vội, đợi vết thương ở chân của cha khỏi lại nói." Lục Thiếu Dương nghĩ tới một người sau khi giải ngũ, Thiết Trụ trước đây đã giữ chức đại đội trưởng dân quân ở xã nhà họ Giang. Ngày mai tôi tìm ông ấy hỏi.

Giang Hạ cúi đầu suy nghĩ sâu xa, nếu như anh cả và những người khác không có mâu thuẫn với ai, liệu có liên quan đến Khang Học Bân không?

Sau khi bị hắn ta bị từ chối thẳng thừng lần trước, vẻ mặt hắn có chút u ám. Làm việc đó không phải hoàn toàn là không thể.

Bởi vì Lục Thiếu Dương đã gọi điện trước nên khi xe cấp cứu đến bệnh viện quân đội, bác sĩ đã chuẩn bị xong để kiểm tra tình trạng của Giang phụ.

Một giờ sau, Giang phụ vẫn chưa tỉnh lại, lại bị đẩy vào phòng mổ.

Lúc này đã là hai giờ sáng, đêm đầu hạ có gió mát thổi qua.

Ở cuối hành lang bệnh viện, Giang Hạ ngẩng đầu nhìn đối diện Lục Thiếu Dương: "Hôm nay rất cảm ơn anh!"

Tiền phẫu thuật cho cha Giang là do Trần Thục Phân đưa ra, Lục Thiếu Dương còn giúp liên lạc với các chuyên gia của bệnh viện quân đội.

Cô sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và trả lại tiền cho Trần Thục Phân càng sớm càng tốt. Vào thời điểm này, Giang Hạ hy vọng việc ly hôn của họ có thể bị trì hoãn một chút. Không phải cô không muốn ly hôn với Lục Thiếu Dương, mà là Giang gia đã không thể chịu nổi bất cứ đả kích nào nữa.