Dịch: Dực Vũ
Mới được bầu là hoa khôi của nhà máy đóng hộp, cô có thể được xem là hoàn toàn chứng thực.
Đối với Giang Hạ mà nói, sự nhiệt tình của mọi người khiến cô có chút không chịu nổi.
Cô chỉ là tiện tay giúp vài chuyện nhỏ, thường có chị mang đồ ăn ngon từ nhà đến chia sẻ với cô. Cô cũng sẵn lòng lắng nghe cuộc trò chuyện của các chị, giúp họ sửa quần áo và cho họ một số lời khuyên nhỏ về cách ăn mặc.
Sáng ngày thứ bảy, Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh hưng phấn chạy đi chạy lại trong sân. Giang Hạ đồng ý hôm nay đưa bọn trẻ vào thành phố, hai đứa trẻ còn vui vẻ hơn cả dịp Tết.
“A Nguyễn, Hải Minh, lại đây rửa mặt.”
Giang Hạ mỉm cười vẫy tay, chỉ là vào thành phố một chuyến, bọn nhỏ lại vui vẻ đến mức này.
"Hạ Hạ, khi nào chúng ta xuất phát?"
"Hạ Hạ, cô xem bộ quần áo này con mặc có hợp không?"
"Hạ Hạ, nghe nói ở tỉnh lỵ có rất nhiều cửa hàng bách hóa, rất nhiều ô tô còn có tàu hỏa nữa."
Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh giống như hai con chim sẻ nhỏ, cái miệng ríu ra ríu rít không ngừng. Giang Hạ sắp xếp quần áo cho chúng, kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của chúng. Cảnh tượng này khiến Lục Hữu Đức đang bưng bữa sáng đi ra, mỉm cười gật đầu.
Trên bàn ăn, Giang Hạ nhìn Trần Thục Phân nói: "Mẹ, hay là mẹ cũng cùng chúng con vào thành phố đi?"
Nghe lời nói của Giang Hạ, Trần Thục Phân có chút kinh ngạc, khóe miệng bất giác nhếch lên, "Mẹ không đi, con dẫn bọn nhỏ đi mở mang tầm mắt là được rồi."
Lục Hữu Đức liếc mắt nhìn vợ, lời nói này nghe có vẻ không thật lòng!
"Đi đi mẹ. Đây cũng là lần đầu tiên con vào thành phố, có mẹ đi cùng con cũng yên tâm hơn, không phải sao?" Giang Hạ kéo tay Trần Thục Phân, cô từ tận đáy lòng thích người mẹ chồng cởi mở này.
Gả đi mới được mấy ngày, vừa mới đi làm một tuần, liền muốn dạo chơi tỉnh lỵ. Nếu đổi lại là nhà người khác, sợ rằng cô con dâu này sớm đã bị coi là phá gia chi tử. Nhưng Trần Thục Phân lại giơ cả hai tay tay ủng hộ.
Lục Hữu Đức ho nhẹ một tiếng, nói: "Con bé mời bà đi thì bà đi đi."
"Ôi dào! Được rồi, được rồi."
Trần Thục Phân vui vẻ đồng ý. Lần trước bà vào thành phố là năm năm trước, không biết trong thành phố đã thay đổi như thế nào rồi.
Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh đều là trẻ con, không cần mua vé, Trần Thục Phân và Giang Hạ mỗi người ôm một đứa đặt trên đùi, chuyển xe cũng thuận tiện. Khi xe khách đến trạm, ghế đã chật kín người, trên đường lại đón thêm một số người lên xe.
Một lúc sau, xe khách đã chật cứng đến nỗi một người cũng không lên được nữa.
Trong không khí tràn ngập mùi dầu diesel cháy, trong xe có rất nhiều người, các loại mùi kỳ quái trộn lẫn vào nhau, không khí không lưu thông, Giang Hạ cảm thấy có chút say xe.
"Đặt cái này dưới mũi ngửi." Trần Thục Phân lấy từ trong túi ra một miếng vỏ cam và đưa cho Giang Hạ.
Mùi cam thoang thoảng xộc vào mũi, cái bụng vẫn còn cồn cào vừa rồi của Giang Hạ lập tức được xoa dịu: "Cảm ơn mẹ!"
"Bà ơi, chúng con cũng muốn!"
Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh thấy thú vị nên mỗi người lấy một miếng đặt dưới mũi, bắt chước Giang Hạ. Lưu Nguyễn nghịch ngợm thậm chí còn cắn một miếng vỏ cam, đắng đến mức nhanh chóng nhổ ra.
Cuối cùng cũng đến tỉnh lỵ, khi xuống xe sắc mặt Giang Hạ hơi tái nhợt. Cô cũng không ngờ mình sẽ bị say xe.
Trước khi xuyên không cô có kinh nghiệm tám năm làm tài xế, cô lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị say xe, thật sự rất khó chịu.
"Hạ Hạ, chúng ta ngồi xuống một lát trước rồi lại đi?" Trần Thục Phân có chút lo lắng.
"Mẹ, con không sao, may là mẹ đưa cho con cái này!" Giang Hạ giơ vỏ cam trong tay, không ngờ nó lại có tác dụng trị say xe.