Dịch: Dực Vũ
"Bài hát mang tên ‘Cây ôliu’ gửi đến toàn thể lãnh đạo và đồng nghiệp. Chúc mọi người một ngày thanh niên Ngũ Tứ vui vẻ! Đừng hỏi tôi từ đâu đến. Quê hương tôi xa xôi. Tại sao lại lưu lạc... "
Khi bài hát của Giang Hạ vang lên, quảng trường không còn một chút tiếng động nào.
Quá là hay rồi!
Giọng hát linh hoạt mang đến sức mạnh xuyên thấu trái tim mọi người, sự chú ý của mọi người đều bị Giang Hạ trên sân khấu thu hút.
Đây mới chính là tiết mục cuối cùng, thậm chí nó còn giảm bớt vẻ rực rỡ của điệu múa trước đó. Không ngờ đến, Giang Hạ không chỉ xinh đẹp mà còn có giọng hát hay như vậy.
Xuống sân khấu, vẻ mặt của Lục Hữu Đức dịu đi một chút. Ông biết rất ít về Giang Hạ, chỉ biết vợ ông rất thích cô bé này. Hôm nay, hai chuyện này gộp lại, rõ ràng là có người cố ý hại Giang Hạ, nhưng cô lại giải quyết dễ dàng.
Nếu như nói trước kia Lục gia chỉ có Trần Thục Phân muốn giữ lại cô con dâu này thì bây giờ Lục Hữu Đức cũng tham gia vào.
Con dâu tốt như vậy dù thắp đèn l*иg cũng không tìm được.
Mọi người đều đắm chìm trong tiếng hát tuyệt mỹ, bất tri bất giác, không biết từ lúc nào bài hát đã kết thúc.
"Cảm ơn tất cả mọi người!"
Giang Hạ hát xong cũng không nói nhiều nữa, xoay người đưa micro cho Chu Đại Chí, mặt đang ngơ ngác.
Buổi biểu diễn văn nghệ chính thức kết thúc nhưng phía sau sân khấu lại chẳng có chút yên bình nào cả.
"Chu Đại Chí, cậu nói rõ ràng cho tôi, cái gì gọi là Hạ Hạ của chúng tôi nhờ cậu giúp đỡ? Tôi nói thẳng với cậu! Hôm nay tôi vẫn luôn bên cạnh Giang Hạ. Cô ấy đưa tờ giấy cho cậu khi nào vậy? Làm sao tôi lại không biết? Hạ Hạ, cô xem, đây có phải chữ của cô không?”
Hoàng Quế Hoa hoàn toàn không cho Chu Đại Chí cơ hội để nói gì, mà giật lấy tờ giấy từ tay anh ta.
Trò đùa đéo gì đây?
Muốn bắt nạt Giang Hạ, trước tiên phải vượt qua cửa của tôi!
Giang Hạ không lên tiếng, thay vào đó lấy cây bút mang theo bên mình viết liên tục một câu, sau đó đi đến chỗ Hầu Phương, người đang ở rìa ngoài cùng của đám người, đưa tờ giấy cho cô ta.
“Đồng chí Hầu Phương, đồng chí đã cố gắng rất nhiều, nhưng đồng chí chưa bao giờ nghĩ rằng nét chữ tôi viết bây giờ không còn giống như hồi cấp ba phải không? Đồng chí có thể bắt chước chữ viết của tôi khi tôi đi học, nhưng lại không thể bắt chước chữ viết tay hiện tại của tôi!"
Hầu Phương trán toát mồ hôi lạnh. Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Cô ta rõ ràng đã bắt chước chữ viết của Giang Hạ khi viết lời nhắn. Tại sao chữ viết của Giang Hạ bây giờ hoàn toàn khác so với hồi cấp ba?
Từ khi nào chữ viết của cô ta lại trở nên đẹp như vậy? Chữ viết rất sắc nét và trông không giống nét chữ của cô ta ở trường trung học. Rõ ràng nó được viết bởi hai người khác nhau.
"Mày không nói nên lời sao?" Hoàng Quế Hoa chống nạnh đi tới trước mặt Hầu Phương: "Tao cảnh cáo mày, mày đừng cho rằng bọn tao đều là kẻ ngốc, mày cho rằng bọn tao không biết mày đang lợi dụng mọi người tung tin đồn xấu về Giang Hạ sao?”
"Ngóc đầu? Nói chuyện cho tao!"
Hầu Phương không tự chủ được lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt: "Chuyện này liên quan gì đến tôi? Các người không thể ngậm máu phun người! Giang Hạ, sáng nay cô căn bản không cho tôi cơ hội giải thích, tôi thật sự không sự không lan truyền tin đồn về cô. Tại sao tôi phải viết tờ giấy này? Tôi không có lý do phải làm như thế.
"Có phải hay không trong lòng mày tự rõ!"
Hoàng Quế Hoa không thương tiếc chọc vào trái tim Hầu Phương: “Nếu không làm gì sai, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Hầu Phương, mày chột dạ rồi.”
Không có bằng chứng nào cho thấy Hầu Phương đã làm, Chu Đại Chí cũng không biết là ai, không biết lúc nào đã nhét tờ giấy vào túi của anh ta. Tuy nhiên, dáng vẻ chột dạ của Hầu Phương đã bị mọi người chú ý.