Phải Làm Sao Khi Xuyên Thành Mẹ Kế Phản Diện

Chương 20

Dịch: Dực Vũ

Người chị thân hình to béo này tên là Hoàng Quế Hoa. Cô ấy là một đại lực sĩ có tiếng trong nhà máy đóng hộp, khỏe hơn cả đàn ông.

Cô ấy không ngờ Giang Hạ còn xinh đẹp hơn lời đồn, nhìn rất thanh tú. Nhưng cô đã cướp đi công việc mà cô ấy hằng mong đợi, không thể tha thứ.

"Cô chính là Giang Hạ, người quản kho mới?"

Hoàng Quế Hoa nói chuyện có chút cau mày, ánh mắt có chút bối rối, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang tìm đến phiền phức.

"Ừm, tôi là Giang Hạ."

Không biết tại sao, Giang Hạ lại không hề sợ hãi cô ấy. Người chị này thoạt nhìn có vẻ là người ngay thẳng.

"Cô biết không? Cô đã cướp mất công việc của tôi!" Hoàng Quế Hoa giọng lớn như sức lực của cô ấy, nói như gào lên. Để phù hợp với giọng của mình, cô ấy đặt tay xuống eo.

Giang Hạ gần như bật cười sau khi nghe người chị mập mạp nói như vậy, cô chưa từng thấy ai nói chuyện thẳng thắn như thế.

"Chị, em thấy chị thẳng tính kiên cường. Sắp đến giờ ăn rồi, em mời chị bữa trưa, thế nào? Chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện nhé." Giang Hạ chủ động nắm lấy cánh tay của Hoàng Quế Hoa, trên mặt mỉm cười chân thành.

Hả? Có gì đó sai sai?

Những người đang chờ xem kịch đều sững sờ.

Hoàng Quế Hoa không phải là một ác bá* trong nhà máy đồ hộp sao?

(*Dùng sức mạnh, cậy quyền bắt nạt người khác)

Từ khi nào mà cô ta trở nên dễ nói chuyện đến thế!

Thực tế, Hoàng Quế Hoa chỉ bị khuôn mặt xinh đẹp của Giang Hạ mê hoặc một lúc mà thôi. Lúc cô ấy kịp phản ứng, Giang Hạ đã đưa cô ấy đến nhà ăn, trên tay cầm món thịt lợn kho cô mua cho cô ấy.

Nhìn miếng thịt béo ngậy, Hoàng Quế Hoa nuốt nước miếng, trong lòng lập tức đưa ra quyết định: /Một đồng chí tốt như Giang Hạ, rất thích hợp làm quản lý kho hàng, mình vẫn nên tiếp tục làm người khuân vác./

"Ăn chậm chút. Nếu còn chưa đủ, em sẽ mua thêm." Giang Hạ không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy chị béo đối diện ăn ngon.

Con người ở thời đại này thực ra rất đơn giản, chỉ cần bạn đối xử với người ta bằng tấm lòng chân thành thì bạn sẽ nhận được sự thấu hiểu và ủng hộ. Cô phát hiện mình thích nghi nhanh hơn mình tưởng.

"Sao cô không ăn thịt? Hết vé rồi à? Tôi có một ít đây, cho cô!"

Hoàng Quế Hoa sau đó mới nhận ra trong bát của Giang Hạ toàn là rau xanh, không có chút thịt nào, cô ấy có chút xấu hổ, vội vàng nhét phiếu vào tay Giang Hạ.

"Chị, cất phiếu ăn đi. Ở đây em vẫn còn. Dạo này em hơi chán ăn, muốn ăn chút rau xanh. Ừm, đầu bếp nấu ăn rất ngon."

Giang Hạ vốn dĩ không thích ăn thịt, đúng lúc rau củ thời đại này có vị ngọt nhàn nhạt, cô rất thích.

"Tôi tên Hoàng Quế Hoa, là tổ trưởng đội khuân vác. Hôm nay tôi lẽ ra là tìm cô gây chuyện…...." Hoàng Quế Hoa chính trực, tính cách Giang Hạ cũng hợp với tính tình của cô ấy nên cô ấy đã khoe khoang phiếu của mình và kể mọi chuyện.

Giang Hạ cảm thấy hơi có lỗi khi nghe Hoàng Quế Hoa nói muốn làm quản lý kho, thậm chí còn đã nộp đơn.

"Này, nhìn biểu tình của cô kìa. Tôi trời sinh khỏe hơn nam nhân, thích hợp làm khuân vác, nếu thật sự bị điều đến kho hàng làm quản lý kho, tôi sợ không đếm được hàng, lại gây ra phiền phức." Hoàng Quế Hoa vỗ nhẹ vào tay mình, dường như đã hoàn toàn buông thả.

Hai người vừa ăn vừa nói vừa cười, lại không biết rằng mình đã trở thành tâm điểm của nhà ăn.

"Kìa, cậu đang chảy nước miếng kìa!"

"Có sao? Ở đâu?"

"Nhìn dáng vẻ của cậu, như chưa từng thấy qua nữ nhân ấy."

"Cô còn nói, tôi chưa bao giờ thấy Giang Hạ, ai biết lại đẹp như thế."

"Mấy người không thấy kỳ quái sao? Khuôn mặt này của Giang Hạ thật là muốn mạng của cả nam lẫn nữ. Thấy chưa? Hoàng đại lực sĩ cũng đã thỏa hiệp, cùng Giang Hạ trò chuyện vui vẻ kìa."

Mọi người đều âm thầm thừa nhận điều này hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng. Có vẻ như người quản lý kho mới có chút kỹ năng. Chị Hoàng nổi tiếng ác bá trong nhà máy đóng hộp không ngờ lại bị Giang Hạ dễ dàng chinh phục.

Trước cửa nhà ăn, một nhóm nữ công nhân bước vào, ở giữa là một phụ nữ trẻ tóc uốn xoăn.