Dịch: Dực Vũ
"Người nhà họ Lục bắt nạt em?"
Người phụ nữ lớn tiếng hiếm khi hạ giọng, quay đầu lại nhìn mẹ chồng đang vui vẻ trò chuyện với bà thông gia trong nhà chính, lẽ nào là Lục Thiếu Dương ăn hϊếp cô nhỏ?
Người phụ nữ gầy gò xanh xao cũng lo lắng nhìn sang, theo lý mà nói, ngày thứ hai tân hôn nên cùng cô gia về. Lục Thiếu Dương không tới, cô nhỏ trong lòng nhất định sẽ không vui.
Ba đứa trẻ nhà họ Giang đang ăn kẹo Giang Hạ đưa cho, tự nhiên nghe được câu hỏi của người lớn, bọn nhỏ tụ tập quanh Giang Hạ. Những đứa trẻ không thể không dừng việc đang làm, mở to mắt nhìn cô nhỏ.
Giang Triều Văn và Giang Triều Võ là con trai của anh cả Giang Hạ, một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi. Còn có một đứa trẻ nữa, là con của anh hai Giang Hạ, tên là Giang Triều Nam, năm nay năm tuổi.
Nhìn thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt quan tâm, sự ấm áp trong lòng đã xua đi sự lo lắng và mù mịt vừa rồi của Giang Hạ.
"Nhìn em giống dễ bị bắt nạt sao? Chị dâu không sao đâu, không cần lo lắng, có cần em giúp gì không?" Giang Hạ cười nhướng mày. Cô không nói chuyện mình có ý định ly hôn với Lục Thiếu Dương, nếu nói ra cũng chỉ càng thêm phiền não.
Anh cả nhà họ Giang đi gánh nước về thì nhận được ánh mắt của vợ, anh mới yên tâm quay người đi cho lợn ăn.
Hôm nay nhà có khách nên không có ai ra đồng làm việc. Anh hai nhà họ Giang cũng không nhàn rỗi, anh ấy thu dọn củi đã nhặt được, ngăn nắp chất thành một góc. Hai vị trưởng lão Giang gia tiếp đón Trần Thục Phân ở phòng chính.
Trong bếp, chị dâu lớn Giang gia đang dùng dao chặt gà lẩm bẩm: "Á Hồng, em có cảm thấy Hạ Hạ hình như đã thay đổi không?"
Cho một ít củi vào bếp, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt vốn nhợt nhạt vốn có của Đàm Á Hồng trở nên hồng nhạt, chỉ thấy khóe miệng hơi nhếch lên: “Hạ Hạ nhà chúng ta, chị còn không biết sao? Con bé là người tốt, không phải là người kiêu ngạo và lười biếng như người ngoài thường nói. Con gái sau khi kết hôn nhất định sẽ có thay đổi”.
Người phụ nữ lớn tiếng thầm lẩm bẩm, sự thay đổi này quá lớn, cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể giải thích được.
Hai người chị dâu gả vào Giang gia cách đây đã chín năm, khi Giang Hạ mới mười một tuổi.
Không ngoa khi nói rằng cả hai đều có một phần công lao trong việc chiều chuộng Giang Hạ.
Suốt hai năm trời, hai người không có con, khiến dân làng bàn tán đủ điều về họ.
Khi đó, Giang Hạ vẫn gầy gò, tức giận đến mức lao tới những người đang cười đùa mà giáo huấn họ. Giang Hạ đang lớn không nói một lời chửi bới nào nhưng vẫn làm cho đối phương không nói nên lời
Kể từ đó, danh tiếng của Giang Hạ không mấy tốt đẹp.
Nhưng kỳ lạ thay, chẳng bao lâu sau, hai người lần lượt nhận được tin vui và lần lượt sinh con. Thêm nữa, bây giờ chị dâu cả Hồ Tiểu Lan đang cõng Giang Triều Bắc trên lưng, anh cả Giang Hạ hiện có ba con trai; anh hai còn có một con trai và một con gái, bé gái vừa tròn hai tuổi. lúc này còn đang ngủ.
Bữa trưa do chị dâu cả và chị dâu thứ hai nhà họ Giang chuẩn bị, thậm chí còn thịnh soạn hơn cả Tết Nguyên Đán của gia đình họ. Trần Thục Phân trong lòng thương cảm, Giang gia tuy không giàu có nhưng đều là người tốt có chí khí.
Con dâu cũng ở lại!
Sau bữa ăn, chủ nhà và khách đều vui vẻ. Nhà họ Giang cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Trần Thục Phân đối xử với Giang Hạ như con gái ruột của mình.
"Chị dâu cả, chị dâu hai, căn phòng này không cần giữ lại cho em đâu. A Văn, A Võ, Tiểu Nam đều lớn rồi, nên ngủ riêng."
Giang Hạ nhìn thấy tất cả trong nhà, nhà anh cả có năm người, nhà anh hai có bốn người, họ đều ngủ chung một giường, nhưng không có ai đề nghị sử dụng phòng của cô.
Hoàn cảnh nhà họ Giang như nào, người có mắt đều có thể nhìn ra .
Quần áo của họ tuy sạch sẽ, ngăn nắp nhưng cũng không giấu được vẻ cũ kĩ và không vừa người; trong nhà trống rỗng, ngay cả ghế trong phòng chính cũng có lẽ là mượn từ trong làng.
Tuy nhiên, họ đã dành ra những món ăn ngon nhất và sự nhiệt tình để chiêu đãi cô con gái nhỏ và mẹ của cô ấy.
Hồ Tiều Lan và Đàm Á Hồng không khỏi đỏ mặt sau khi nghe những lời của cô nhỏ, dù khó khăn hay mệt mỏi đến đâu, họ cũng sẽ vượt qua, chắc chắn tương lai sau này sẽ ngày càng tốt hơn.