Dịch: Dực Vũ
Giữa tiếng gà trống gáy, Giang Hạ lật người; dưới đôi lông mày lá liễu cong cong, một đôi lông mi dài khẽ run.
Có lẽ cô vẫn đang mơ, nếu không thì làm sao cô có thể nghe thấy tiếng gà trống gáy?
Căn nhà mới mua nằm trong khu tái định cư, vào cuối tuần, cô luôn bị đánh thức bởi tiếng nhạc do những bà dì múa ở quảng trường dưới tầng.
Chẳng lẽ nhạc múa thịnh hành gần đây có liên quan đến tiếng gà gáy?
Giang Hạ chậm rãi mở mắt ra, sau đó cô dùng tay dụi dụi mắt với vẻ không thể tin nổi. Phía trên đầu vậy mà lại là một ngôi nhà gạch với kết cấu bằng gỗ, tầm mắt hạ xuống, những bức tường xung quanh dường như mới được quét vôi lại, thoang thoảng mùi vôi vữa.
Chắc chắn là cô đang mơ!
Hôm qua thức khuya đọc một cuốn tiểu thuyết niên đại, cô đã mơ về một căn phòng ở thời đó. Giang Hạ bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Chẳng trách người ta thường nói: Ban ngày suy nghĩ về điều gì, ban đêm sẽ mơ về nó.
Cô kéo chăn đắp cho mình. Chợt thấy có điều gì đó không đúng?
Ngay cả bộ đồ ngủ nhung san hô đang mặc cũng biến thành một chiếc áo sơ mi trơn!
Giang Hạ đột nhiên ngồi dậy, bịt miệng ngăn tiếng kêu sắp phát ra.
Đối diện với cô là một chiếc tủ quần áo nhiều ngăn màu vàng mới toanh, bên trên dán chữ hỷ được cắt ra từ giấy đỏ. Kiểu dáng tủ quần áo rõ ràng là một phong cách đã phổ biến hơn ba mươi năm trước. Bên cạnh trên cái tủ đứng có phải là một chiếc tivi trắng đen? Giang Hạ tò mò rời khỏi giường, sờ vào nó, thật sự là đồ cổ. Nhìn rất mới, bên trên một hạt bụi cũng không có, mặt trước còn dán một chữ hỷ lớn màu đỏ.
Chiếc máy radio trên bàn và trên chiếc máy may gần đó có dán chữ hỷ đã nhắc nhở Giang Hạ rằng đây thực sự là phòng tân hôn vào những năm 1970, 1980.
"Âyza ôi!" Giang Hạ nhéo mạnh cổ tay mình. Đau quá! Cô không phải đang nằm mơ.
Ngồi lại trên giường, Giang Hạ chán nản cúi đầu xuống. Cô mới chuyển đến căn nhà mới mua chưa đầy một tháng. Tại sao vừa tỉnh dậy lại đột nhiên ở nơi xa lạ này?
Cô ấy là ai? Bao nhiêu tuổi? Có phải là chủ của phòng tân hôn này không?
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Giang Hạ vội vàng đi tới trước gương.
Nhìn khuôn mặt giống hệt mình trong gương, cô thực sự muốn khóc. Ông trời ơi, ông đang đùa tôi à? Dù là trẻ mồ côi, không phải lo lắng rằng khi bản thân biến mất gia đình sẽ buồn. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ có ý nghĩ về việc sẽ xuyên không hay chuyển sinh vì cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Ít nhất cũng phải báo trước cho cô để cô chuẩn bị tinh thần chứ!
Đúng rồi! Phải mau chóng tìm ra thông tin thân phận của người trông giống hệt mình này, nếu không lát nữa có người đến mình nhất định sẽ bị lộ.
Mở ngăn kéo bàn ra, đập ngay vào mắt là hai tờ giấy đăng ký kết hôn kiểu cổ.
Cầm lên giấy đăng ký kết hôn có con dấu màu đỏ tươi, Giang Hạ sửng sốt.
"Giấy đăng ký kết hôn, Lục Thiếu Dương, nam, 25 tuổi, Giang Hạ, nữ, 20 tuổi, tự nguyện kết hôn. Sau khi xem xét, giấy chứng nhận này phù hợp với quy định về kết hôn của Luật Hôn nhân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Giấy chứng nhận này đã được cấp ngày 30 tháng 4 năm 1982."
Đây không phải là nam chính và vợ cũ của anh ta trong quyển "Thập Niên 80: Cuộc Sống Tốt Đẹp" mới đọc tối qua sao?
Lúc đó, Giang Hạ đọc trong lòng còn đang phàn nàn tên của bản thân lại giống hệt người vợ trước kiêu ngạo của nam chính kia. Ai ngờ cô vậy mà lại xuyên vào trong tiểu thuyết, trở thành nữ phụ xui xẻo đó!
Câu chuyện bắt đầu với việc vợ cũ của nam chính ầm ĩ đòi ly hôn, nam chính cũng không có tình cảm với vợ cũ, nên cả hai đã sớm làm thủ tục ly hôn vào ngày thứ hai của cuộc hôn nhân.
Lý do ly hôn cũng thật buồn cười, Giang Hạ không biết từ đâu biết được nam chính đánh nữ nhân, trong lòng cô ta cũng không thích nam chính và hai đứa con của anh ta.
Đúng vậy, nhân vật nam chính trong sách đã nuôi dạy hai đứa trẻ mồ côi, đều là con của người đồng đội đã khuất của anh.