Rồng Đang Nằm Đó!

Chương 9

Sáu giờ, thư kí Vưu Na không ở lại tăng ca, cô nhẹ nhàng cười tươi tạm biệt từng đồng nghiệp, vốn hôm nay cô định ở lại tăng ca để thể hiện bản thân mình chăm chỉ, nhưng bị Nguyễn tổng dạy dỗ ra trò hồi sáng khiến tâm trạng của cô có hơi chùng xuống.

Vưu Na dẫm lên đôi giày cao gót, vừa ưu nhã vừa hào phóng mà bước đi, nhưng ai ngờ cô phải chen chúc cùng đám người đông nghẹt trên tàu điện ngầm trong giờ cao điểm.

Vào giờ này sẽ không có chỗ ngồi, cô đã sớm có thói quen mang tai nghe dựa lưng vào cửa tàu điện ngầm, vẻ mặt vô cảm thả hồn trôi xa, chờ đến khi sắp xuống trạm, cô lại bị dòng người như nước đẩy về phía trước.

Vưu Na ở ngoại ô thành phố cách công ty rất xa, sống trong tiểu khu cũ kỹ, ngay cả cửa sổ cũng không có, chủ mấy căn bất động sản đã buông tay mặc kệ tám đời rồi, nhưng dù gì ở đây vẫn nằm trong khu đô thị phồn hoa nên giá nhà vẫn cao thái quá như cũ, cho dù ở ghép cũng mất một hai ngàn (*).

(*): Từ 3.425.170 – 6.850.340 VND.

Mấy người ở ghép trong căn nhà đó đều là con gái giống như cô, bên ngoài thì khoác hàng hiệu toàn thân, nhưng lại là người làm công ăn lương dốc sức kiếm tiền, hằng ngày cắm rễ trong tàu điện ngẫm.

Cô bước đi ưu nhã vào cửa tiểu khu, vẻ mặt của Vưu Na thay đổi, nụ cười hoàn mỹ, điềm đạc đã biến mất không còn, cô nhấc chân sờ sờ mắt cá chân của mìn.

“Mọe cái đôi cao gót này, mệt chết tao!”

Vưu Na chửi thề một câu, bước chân điệu nghệ biến thành nện bước tùy tiện, cô đi vào trong tiểu khu, lấy ra một hộp thuốc lá màu đỏ xinh đẹp từ trong ba lô, châm cho mình một điếu thuốc.

Cái balo hơn một vạn ở sau lưng trượt uống, cô lục tìm túi đựng dây buộc tóc rồi cột đại những lọn tóc xoăn gợn sóng thơm phức của mình lên, lê bước vào trong.

“Má con ơi ~ Mệt chết bà mày rồi ~”

Vưu Na nhả ra một vòng khói, miệng ngậm thuốc lá, gương mặt được trang điểm xinh đẹp nhăn lại, cô vừa mới bước lên cầu thang gần cửa đã phát hiện một tờ giấy màu hồng được dán trên tường.

Trên đó có chữ viết tay lớn lớn, ghi: “Mong các vị hãy giúp tôi!”

Bước chân của cô hơi dừng lại, kẹp điếu thuốc lá trên tay, liếc mắt nhìn phía trên:

“Các vị hương thân ở tầng trên, con cái nhà tôi buổi tối luôn quấy khóc, mong mọi người giúp tôi đọc mấy câu này, cảm ơn mọi người!”

Ánh mắt của Vưu Na hạ xuống, phía dưới có viết một câu đồng giao mê tín hay dùng để dỗ những đứa trẻ hay quấy khóc vào ban đêm.

“Thiên hoàng, Địa hoàng nóng nảy không yên, nhà tôi có đứa nhỏ hay khóc, khách vãng lai mong hãy niệm ba lần, một giấc này ngủ đến hừng đông…”

Đây là một loại mê tín, khi Vưu Na còn nhỏ, cô thường hay khóc vào buổi tối, bà ngoại thấy vậy cũng đi ra cửa thôn dán tờ giấy này trên thân đại thụ, thôn dân đi ngang qua sẽ đọc ba lần.

Chắc cái này cũng là do bà nội hay bà ngoại nhà có cháu dán lên.

Khuôn mặt của Vưu Na nhu hòa đi, cô há miệng nhẹ nhàng đọc ba lần:

“Thiên hoàng, Địa hoàng nóng nảy không yên, nhà tôi có đứa nhỏ hay khóc, khách vãng lai mong hãy niệm ba lần, một giấc này ngủ đến hừng đông…”

Đọc xong cô cười cười, chỉ mong đứa nhỏ đó có thể ngủ ngon, nhưng mà cô không nhớ rõ con cái nhà ai trong tầng lầu này khóc, nhưng chắc do cô ngủ quá sâu, từ lúc vào công ty lớn đến giờ, mỗi ngày đi làm đều mệt muốn xỉu, về đến nhà chỉ vùi đầu vào ổ chăn là ngủ, sét đánh cũng không tỉnh nổi.

Vưu Na lại cắn điếu thuốc lá, xách theo balo lê chân lên lầu.

Cầm chìa khóa vặn cửa phòng, Vưu Na vừa bước một chân vào cửa đã đá bay đôi giày cao gót, ném balo lên sô pha, hô to một tiếng:

“Má nó, về nhà rồi!”

Sau đó, cả người cũng ngã vào sô pha mềm mại mà ôm gối lăn lăn, nhìn đâu ra sự dịu dàng xinh đẹp khi còn ở công ty nữa.

Bạn nữ cùng thuê chung nghe được tiếng cũng mở cửa, chui từ trong phòng ra, nói:

“Bà mọe nó, chị à, cuối cùng chị cũng về rồi! Nhanh coi thử ăn món nào đi, em chết đói đến nơi rồi!”

“Hôm nay tao muốn ăn bún!”

“Tao cũng vậy!”

“Hảo hán nào cũng đồng ý kiến, ha ha, ai đặt đây?”

“Tao đặt cho!”

“Ok, lát nữa tao chuyển tiền Wechat cho.”

“OK.”

Hai cô gái hi hi ha ha cười đùa trên sô pha, hai người là bạn cùng phòng thời đại học, bộ dạng lôi thôi của đối phương thế nào cả hai đều đã thấy nên không ghét bỏ gì, hai người phun tào mấy câu chuyện nhảm nhí lúc sáng, Vưu Na tiện đà nhắc đến tờ giấy đỏ dưới lầu.

Cô gái đó nhíu mặt:

“Không phải tao đã nói đừng có dây vào mấy chuyện thế này rồi sao? Đừng có tin mê tín dị đoan, nói cho cùng cũng không phải là chuyện của bọn mình, sao mày mất cảnh giác vậy, bên ngoài hiểm ác biết bao nhiêu hả? Ai dám đi đến đỡ một bà lão trắng tay? Người ăn vạ nhiều như lông trâu, mấy tên xin cơm dưới cầu quay ngoắt đầu đã thay bộ quần áo còn mắc tiền hơn hai con chim trắng bọn mình.”

Bọn họ không phải người xấu, nhưng lúc dây vào cũng đυ.ng phải vài cái gai, gặp nhiều chuyện như thế trên đời mới biết được, bốn chữ mặc kệ chuyện đời mới là pháp tắc sinh tồn trong xã hội này.

Vưu Na cười cười không nói gì, cô gái trợn trắng mắt, ngón tay chọc chọc eo của cô:

“Mày đó, lớn lên rồi nhìn như yêu tinh, cứ thích làm thánh nhân thế đi, sớm muộn gì mày cũng chịu khổ!”

“Quả đắng ăn thì ít chứ đất thì tọng gần hết rồi.”

Vưu Na cười ha ha:

“Nghèo quá mà ~”

“Tao cũng thế, haiz!”