Ta Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 19

Ngược lại tất cả, Tô Vãn Kiều coi như là người bình tĩnh nhất, bởi vì cô cảm thấy tuy Trần Mộ Ngọc nói cô chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ, mặc dù chán ghét mình nhưng tâm địa không xấu, không đến mức ác ý nhắm vào mình.

Lại thêm hôm nay, từ lúc cô đến cho tới bây giờ, đối phương cũng có biểu hiện lấy lòng, cho nên thái độ lúc này cũng không khiến cô kinh ngạc gì lắm.

"Mẹ! Mẹ có nhầm lẫn hay không, muốn để con đi xin lỗi người phụ nữ này á? Rõ ràng là cô ta bắt nạt người khác trước mà, dựa vào đâu để con xin lỗi cô ta chứ. Con phải hỏi anh cả một chút, đến tột cùng anh đã dạy dỗ phụ nữ nhà mình như thế nào mà để cô ta khắp nơi cắn người như vậy.”

Phó Vân Kỳ tràn ngập oan ức, tức giận kêu gào nói.

Vừa dứt lời, từ ngoài cổng liền truyền đến âm thanh nghiêm nghị của Phó Hoài Yến: "Phó Vân Kỳ, là anh để vệ sĩ đuổi Giang tiểu thư ra khỏi cửa hàng đó, nếu như em có ý kiến thì cứ đến tìm anh, đừng đến gây sự với chị dâu của em làm gì, cô ấy vô tội.”

Phó Vân Kỳ sắc mặt đột biến, anh ta hoảng loạn nhìn anh cả đang đi vào cửa, thái độ tức giận mà không làm sao giải tỏa được. Sắc mặt anh ta khó coi, trách cứ Phó Hoài Yến: "Anh cả, tại sao lại đối xử như thế với Ninh Ninh, chẳng lẽ là vì người phụ nữ này sao?”

Không cần phải nói, “người phụ nữ” anh ta chỉ chính là Tô Vãn Kiều.

Tô Vãn Kiều đưa tay che mặt.

[Nhìn không nổi nữa, thật sự là nhìn không nổi nữa rồi. Phó Vân Kỳ này cũng ngu quá đi thôi! Hy vọng mau mau tới đoạn Phó Vân Kỳ cắt thận hiến cho nữ chính cho rồi, cái đồ não tàn này, yêu vào rồi là mất hết lý trí. Nhà họ Phó phá sản cũng là nhờ Phó Vân Kỳ góp công góp sức không nhỏ. Anh ta thì cầm tiền của tập đoàn nhà họ Phó đi phụ cấp cho Giang Nhược Ninh, còn Phó Diệc Sơ thì lén trộm đi cơ mật công ty nói cho Giang Nhược Ninh nghe. Uổng công Phó Hoài Yến tin tưởng mấy người như thế, phòng được kẻ địch nhưng sao phòng nổi người thân trong nhà. Huống chi nhóm anh em nhà mình đều là Ngọa Long Phượng Sồ, đúng là kinh trong kinh sợ, hỷ trong việc hỷ cho nhà người ta. Hừ! Đúng là nuôi ong tay áo. ]

Phó Hoài Yến: “...."

Vừa mới đi tới cửa, Phó Diệc Sơ: “...”

Trần Mộ Ngọc cùng Phó Tư Dao cũng hít một hơi thật sâu.

Bà thật muốn nhét Phó Vân Kỳ vào lại trong bụng, thà đẻ trứng ngỗng trứng vịt ăn còn có ích hơn. Thật muốn đi lên tát Phó Vân Kỳ mấy cái để đứa con ngu ngốc của mình tỉnh ngộ ra. Đúng là khôn nhà dại chợ mà!

Phó Diệc Sơ cũng lập tức nghĩ tới. Lúc trước khi mình bị u mê bởi Giang Nhược Ninh, tuy bây giờ hắn đã thanh tỉnh rồi, nhưng hắn nhớ trước đó hắn cũng không si mê đến mức váng đầu, ngu ngốc không lối thoát như anh Hai nhà mình. Sao lại so sánh hắn với anh Hai được, hắn lý trí hơn nhiều mà!

Nhưng mà hắn cũng đã từng là người trong cuộc, hắn hiểu. Anh Hai bây giờ chỉ là đang đi theo con đường của hắn lúc trước, làm anh em cũng không thể nhìn anh Hai của mình lạc lối mà không làm gì được.

Cho nên Phó Diệc Sơ nhanh chóng lùi hai bước rồi tiến lên 10 bước, vẻ mặt "đau lòng nhức óc” nhanh chóng cho anh Hai một cái bạt tai.

"Chát” một tiếng kêu giòn tan vang lên tại nhà họ Phó.