[Đáng tiếc cho người mẹ chồng này, lúc trẻ anh minh quả quyết, sau khi chồng bà chết sớm, bà liền đem tập đoàn Nhà họ Phó phát triển không ngừng, kết quả bởi vì một loạt âm mưu cùng với việc bị người ta tính kế, xí nghiệp ba đời vất vả xây dựng nên cứ thế mà tiêu tàn.
Còn bản thân thì rơi vào kết cục thần trí không rõ, thường xuyên lén đi ra ngoài. Cuối cùng cùng với đứa con gái lạc đường, rơi vào tình trạng nghèo túng, phải đi xin ăn. Thảm! Quá thảm!]
Tô Vãn Kiều nghĩ đến kết cục, không nhịn được đau lòng.
Thật không biết tác giả có thù hằn gì với nhà họ Phó không mà cho kết cục thê thảm như vậy. Trước đó có bao nhiêu phong quang, về sau hạ màn bấy nhiêu nghèo túng, trong lòng cô cũng rất phức tạp.
Gương mặt Trần Mộ Ngọc hết xanh rồi lại trắng, đổi màu liên tục, bà lấy tay che ngực, cảm giác hô hấp không được bình thường, trong lòng run rẩy.
Trong túi bà hiện tại vẫn còn mang theo loại thuốc kia, vì dùng thấy hiệu quả không tệ nên bà đã dùng được mấy năm rồi.
Không nghĩ tới, thuốc này vậy mà lại chứa thành phần độc hại. Nghĩ đến tác dụng sau này, có thể sẽ giống Tô Vãn Kiều nói, tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho não bộ, cuối cùng biến thành kẻ điên. Bà toát hết cả mồ hôi lạnh.
Còn có kết cục nhà họ Phó sau khi phá sản, chính mình ngu dại cùng với con gái lưu lạc đến mức xin ăn dọc đường.
Trần Mộ Ngọc có chút khó tin, không nghĩ mình sau này sẽ biến thành bộ dáng như thế, rơi vào hoàn cảnh khổ sở như vậy! Những việc hôm nay phát sinh thật quá sức tưởng tượng của bà rồi.
Nếu những điều này là sự thật, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Liên tưởng đến kết cục của con gái lớn Phó Tư Dao nếu cùng nhà họ Cố kết hôn, bị đối đãi như vậy, nhà họ Cố trăm phương ngàn kế muốn để nhà họ Phó phá sản cũng không phải không có khả năng.
Mà thuốc chữa bệnh tim bà đang dùng cần phải xét nghiệm xem thành phần bên trong có vấn đề gì không. Đột nhiên Trần Mộ Ngọc ý thức được, nếu bản thân cùng con gái lớn không nghe thấy tiếng lòng Tô Vãn Kiều, hai mẹ con cũng sẽ hoàn toàn không biết đến những âm mưu quỷ kế này.
Chỉ sợ hiện tại còn đang vui mừng cùng nhà họ Cố lo đám cưới, thần không biết quỷ không hay là nhà họ Cố đang dụ bọn họ vào bẫy, để cho nhà họ Phó ngay cả một chút phòng ngự cũng không có.
Nghĩ tới đây, bà giận tím người.
Thầm nghĩ.
Tra!
Bắt buộc phải tra rõ, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Tô Vãn Kiều bị Trần Mộ Ngọc giữ lại, nói là đêm nay tất cả mọi người đều trở về ăn tiệc gia đình tại nhà họ Phó, nên cô cũng không cần rời đi.
Lúc đầu cô nghĩ thái độ Trần Mộ Ngọc đối với mình không lãnh đạm thì cũng phải khó chịu mới đúng, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn, còn ân cần cho người chuẩn bị phòng nghỉ xa hoa cho cô nghỉ ngơi.
[Thật sự là một người mẹ chồng kì quái, nhưng tâm vẫn rất tốt. Người tốt nên được sống lâu!]