Phó Tư Dao không ngừng suy nghĩ về những điểm đáng ngờ mà trước đây mình đã bỏ qua. Chỉ là trước đó cô cho rằng, anh ta chính nhân quân tử nên những chi tiết này cô cũng không để trong lòng, bây giờ suy nghĩ một chút, hết thảy đều có dấu vết mà lần theo.
Cô cảm thấy như có một thứ gì đó trong tâm trí mình đang đổ vỡ.
Dưới ánh mắt khϊếp sợ của các phu nhân hào môn, Phó Tư Dao lần đầu tiên phá vỡ hình ảnh thục nữ của mình.
Cô đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt điên cuồng lật đổ bàn trà chiều. Mọi người hoảng hốt, kêu lên trong sợ hãi.
"Aaaaaa"
Phó Tư Dao nổi điên, cô muốn liều mình đánh chết những người muốn tổn thương mình, tiện tay vớ lấy một chiếc bánh kem, đập mạnh lên đầu Cố phu nhân.
"Ăn đi! Bà ăn cho tôi! Con của bà là cái dạng gì mà dám gả cho tôi? Các người muốn đoạn tử tuyệt tôn thì là chuyện của các người, kéo tôi vào làm gì? Tôi sống hai mươi mấy năm chưa từng thấy gia đình nào khốn nạn như nhà họ Cố các người. Thật không biết xấu hổ! Các người đùa giỡn, xoay vòng tôi như một món đồ chơi, các người là súc vật sao? Không có tính người sao? Tôi nói cho các người biết, tôi muốn hủy hôn! Nhà họ Phó muốn cùng nhà họ Cố các người hủy hôn! nhà họ Cố đợi đó, nhà họ Phó chúng tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Sau khi phát tiết xong, Phó Tư Dao bình tĩnh lại một chút. Cố phu nhân bị Phó Tư Dao làm cho choáng váng, may có vệ sĩ mình mang theo ra đỡ, nhanh chóng dìu bà ta rời khỏi biệt thự nhà họ Phó.
Những người khác càng thêm ngốc trệ, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Trần Mộ Ngọc thần sắc u ám hạ lệnh đuổi khách.
Không ai đoán được, rõ ràng lúc đầu còn đang tốt đẹp, tại sao Phó Tư Dao lại đột nhiên phát điên như vậy. Trước kia cô luôn là người thục nữ, hiện tại tính tình lại thay đổi lớn như thế, thật là khó tin.
Khi tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn sót lại Tô Vãn Kiều, Trần Mộ Ngọc nhịn không được trừng cô một cái.
Tô Vãn Kiều cũng không ngờ Phó Tư Dao lại nổi điên như vậy, cô ấy vốn nổi danh là ôn nhu hiền thục, chính là hình tượng nữ đức điển hình, hôm nay lại nổi điên như thế, thật để người ta ngoác mồm kinh ngạc.
[Tình huống gì thế này? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Phó Tư Dao bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy? Bộ dáng này giống như cô ấy đã biết được chồng tương lai của mình là gay ấy, thế nhưng bây giờ còn chưa kết hôn mà, làm sao cô ấy phát hiện ra được nhỉ?]
[Nhưng mà, hành động của Phó Tư Dao lần này đúng là mãn nhãn người nhìn, cô xem xong cũng phải gật đầu khen hay. Đánh tốt lắm, chửi hay lắm! Mười điểm! Mười điểm!]
Phó Tư Dao sau khi nổi điên xong, đột nhiên cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng hẳn.
Nội tâm của cô giống như có gì đó thức tỉnh, cô nhận ra rằng suốt hai mươi mấy năm qua, cô đã sống như một con rối bị điều khiển, luôn phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc của một thục nữ, sống như một công cụ hình người.
Nhưng giờ đây, cô thấy mình đã thoát khỏi cái gông cùm đó, có thể dũng cảm làm chính mình.
Thục nữ cái quần què! Cút hết cho ta!
Nhất định phải để nhà họ Cố trả giá cao cho việc này, dám đánh chủ ý lên mình, vậy để bọn hắn mua dây buộc mình đi.