Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã nhìn thấy ngày bắt đầu chuyến du lịch là ngày mai. Tình Lãng hơi buồn bực ngồi trên ghế sa lông, hắn ngẩng đầu nhìn Tình Vân ngồi bên cửa sổ. Dường như nơi đó đã trở thành khu vực dành riêng cho cô, thậm chí còn để một chiếc ghế bệt sô pha mềm mại đặt ở đó, cơ mà Tình Lãng vẫn luôn khóa cửa sổ từ lúc cô đến nên hắn cũng tùy ý để cô thích làm gì thì làm.
*Ghế bệt sô phaHắn lại nghĩ tới chuyến du lịch ngày mai kéo dài ba ngày hai đêm. Lúc hắn gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ thì biết được bọn họ chưa có thời gian đón Tình Vân trở về, mà hắn cũng không thể nhốt cô ở nhà, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể mang cô cùng đi, nhưng cô không phải kiểu người chịu an phận.
Im lặng suy nghĩ một lúc, đôi mắt hắn đột nhiên hơi động, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số.
“…” Đầu bên kia nhận điện thoại nhưng không có tiếng nói truyền ra.
Tình Lãng cười, trong lòng thản nhiên nhưng lại cố ý nghi ngờ nói, “Ồ? Không gọi được sao, thôi vậy.”
Ngoài miệng nói thế nhưng hắn vẫn giữ tư thế như đang nghe, chẳng mấy chốc tiếng kêu la gấp gáp của Mộc Doanh Phong truyền đến từ đầu bên kia.
“Chờ chút! Tình Lãng à… Lúc nãy tín hiệu không tốt lắm.” Lúc đầu Mộc Doanh Phong hơi bối rối nhưng rất nhanh đã ổn định lại, giọng nói từ tính làm say lòng người nhưng Tình Lãng biết vẻ mặt lúc này của đối phương chắc chắn rất buồn cười.
Tình Lãng cười khẩy trong lòng, hắn đứng lên đi đến phòng bếp rót một ly nước, không nhanh không chậm uống một hớp mới trầm giọng nói, “Ừ.”
Quá trình rót nước uống ở đầu dây bên kia biến thành sự im lặng khiến Mộc Doanh Phong sợ hãi, y nắm chặt điện thoại, “Tình Lãng, cậu còn giận sao? Chuyện này đó là tôi thất lễ, vô cùng xin lỗi cậu.”
Tình Lãng đi tới chỗ sô pha ngồi xuống, hắn đổi một tư thế thoải mái. Nghe thấy Mộc Doanh Phong nói chỉ khiến hắn cảm thấy buồn cười, rõ ràng vì để tránh bị mất mặt nên y không gọi điện cho hắn, bây giờ lại thành hắn tức giận không để ý đến y.
Mộc Doanh Phong chính là người như vậy, nếu rút cái lớp da đẹp trai kia đi, bên trong chỉ còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Y mãi mãi đứng ở góc độ làm việc của mình để suy xét, tự chủ trương mọi thứ, khờ khạo đến đáng sợ.
Nhưng Tình Lãng không hiểu tại sao mình lại hâm mộ Mộc Doanh Phong vì y có thể giữ được tính cách này, mãi mãi không bị sức ép từ bên ngoài tác động làm thay đổi, sống một cách bốc đồng.
Thật ra lúc nguyên chủ dùng linh hồn của mình làm cái giá để hòa làm một với Tình Lãng, Mộc Doanh Phong đã sắp tạm biệt thời gian tự do sung sướиɠ của y.
“Ngày đó chẳng qua là có chút hiểu lầm giữa chúng ta. Thật ra bây giờ tôi chỉ tập trung vào việc của công ty nên không thể đổ nhiều thời gian và công sức vào việc vẽ.” Ngón tay của Tình Lãng thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa xoa cằm, hắn trầm ngâm một lúc mới nói tiếp, “Nhưng niềm yêu thích đối với hội họa của tôi vẫn không thay đổi, chúng ta có thể thảo luận một chút về những bức tranh.”
Bên kia Mộc Doanh Phong rất vui vẻ, “Giống như lúc trước, chúng ta thường xuyên bàn luận những chuyện liên quan đến kỹ thuật hội họa!”
“Đúng vậy… Giống như lúc trước.” Ánh mắt của Tình Lãng tối dần, “Đúng rồi, hẳn là cậu cũng biết chuyện tôi và anh cậu hợp tác đúng không? Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn cậu vì đã giúp tôi nói tốt với anh ấy.”
Khiến Tình Lãng hơi khó hiểu là, khi hắn nói đến đây, Mộc Doanh Phong đột nhiên rơi vào sự im lặng quái dị, hắn cẩn thận nhớ lại từng lời mình nói, không có chỗ nào sai mà.
“À… Chuyện là, vì công ty của cậu rất xuất sắc nên anh tôi mới chọn hợp tác, tôi chỉ đề cử một chút, hoàn toàn không đáng kể.” Mộc Doanh Phong trả lời trung quy trung củ*, cứ như thể sự im lặng lúc nãy không tồn tại.
*Trung quy trung củ 中规中矩 Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.
Nguồn: https://hanguyet2012.wordpress.com/2012/06/02/7948/comment-page-2/
Tình Lãng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, đành phải cười nói ra mục đích lần này, “Ngày mai công ty của tôi tổ chức du lịch theo tour, tôi định mời cậu đi cùng, nếu cậu rảnh.”
“Được! Ngày mai mấy giờ?” Mộc Doanh Phong vui vẻ nhận lời.
Tình Lãng nói thời gian địa điểm với Mộc Doanh Phong rồi cúp máy, sau đó quay đầu nhìn Tình Vân, “Tình Vân, em soạn hành lý đi.”
Tình Vân kinh ngạc nhìn Tình Lãng, ngoẹo đầu hỏi, “Để làm gì? Cha mẹ muốn đón em về?”
“Không phải, ngày mai chúng ta đi du lịch.” Tình Lãng đứng lên kéo dãn gân cốt, mỉm cười nhìn về phía Tình Vân, nháy mắt mấy cái, “Cùng với Doanh Phong của em.”
Tình Vân không kịp phản ứng, đợi khi nhận ra cô lập tức nhảy cẩn lên, chạy về phòng của mình, chốc lát sau tiếng xếp quần áo loạt xoạt vang lên.
Mà đổi sang bên kia, Mộc Doanh Phong cũng đang sắp xếp hành lý, phản ứng không phấn khích như Tình Vân nhưng vẫn treo vẻ mặt vui vẻ ngâm nga hát.
“Rốt cuộc cũng chịu đi ra khỏi nhà rồi à?”
Tiếng nói của Mộc Vũ Phong truyền đến từ phía sau, trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào khiến người ta cảm thấy quái dị một cách khó hiểu. Cơ thể Mộc Doanh Phong cứng đờ, ngay cả đầu cũng không quay lại mà chỉ gật đầu, hi vọng Mộc Vũ Phong mau chóng rời đi.
Mộc Vũ Phong đứng nghiêm trước cửa phòng, anh đẩy mắt kính, không có ý định rời đi, “Thế nào, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói? Chẳng phải lúc trước em vừa mới nói nguyện hiến thân cho nghệ thuật sao?”
Vừa nghe những lời này, đầu óc Mộc Doanh Phong lập tức chết máy, một luồng khí nóng bay thẳng lên đầu, y cảm thấy gương mặt mình cực kỳ nóng, tay hất quần áo lên, quay đầu nói: “Anh! Anh có thể ngừng đề cập đến việc này không, hôm đó là do em uống say!”
Từ sau lần đó Mộc Doanh Phong đã cảm nhận được sâu sắc cồn có thể hãm hại một người đến mức nào. Đổi lại nếu lúc tỉnh táo, có đánh chết y cũng không dám tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy nhong nhong trước mắt bao nhiêu người. Mấy ngày nay y vẫn luôn quanh quẩn trong phòng mình không dám đi ra, đến cả cơm cũng phải sai người đặt trước cửa. Y cảm thấy mình chắc chắn đã trở thành trò cười sau lưng tất cả mọi người.
“Anh, anh có thể đổi hết những người giúp việc kia không, em cảm thấy bọn họ đang cười nhạo em.”
“Không được.” Mộc Vũ Phong thẳng thừng bác bỏ.
Mộc Doanh Phong không nổi giận ngay, y biết anh trai nhà mình chắc chắn sẽ dùng đủ mọi lý do để loại bỏ suy nghĩ này của y.
“Khi sa thải bọn họ, bọn họ sẽ không còn phụ thuộc vào hợp đồng với chúng ta, như vậy chuyện của em sẽ bị truyền ra bên ngoài ngay lập tức sau khi họ bị đuổi, em có muốn tên của mình xuất hiện trên mặt báo không?”
Mộc Doanh Phong che mặt, y biết bóng ma này sẽ đi theo mình một thời gian rất dài, vì thế đành chấp nhận sự thật quay lại thu dọn hành lý, đồng thời không hề khách khí ra lệnh đuổi khách với Mộc Vũ Phong.
“Anh, bây giờ em đang rất bận.”
Mộc Vũ Phong không thuận theo ý của y, ngược lại anh còn đi qua, lấy một bộ gồm mũ, khăn quàng cổ và bao tay trong tủ quần áo, sau đó bỏ vào trong vali của Mộc Doanh Phong, “Vào mùa đông, tuy đã có rừng rậm chắn gió nhưng nhiệt độ trên núi Đại Hưng An vẫn hơn âm 40 độ C. Mặc dù nhiệt độ không khí không lạnh nhưng vẫn phải trang bị đầu đủ đồ giữ ấm.”
*Núi Đại Hưng An nằm ở tỉnh Hắc Long Giang, tỉnh này có lúc nhiệt độ ở mức âm 40 độ C. Nguồn bài báo: https://truyenhinhdulich.vn/video/trung-quoc-ky-thu-o-thanh-pho-lanh-am-40-do-c-6907.html
Nói xong anh còn cẩn thận quan sát bên trong vali của Mộc Doanh Phong, khi xác định y đã chuẩn bị đầy đủ mới đi về hướng cửa phòng.
“À… Không đúng! “Mộc Doanh Phong gật đầu sau đó lập tức cảm thấy không bình thường, y gọi Mộc Vũ Phong quay lại. Nhìn vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của Mộc Vũ Phong, y run rẩy chỉ vào đối phương, một luồng dự cảm bất thường dâng lên trong lòng, y cắn răng hỏi, “Làm thế nào mà anh biết em định đi núi Đại Hưng An?”
Mộc Vũ Phong nghiêng người nhìn sang, đẩy mắt kính, giọng điệu không hề có một chút cảm xúc nhưng Mộc Doanh Phong lại cảm giác được ý đồ xấu xa đến từ đối phương.
“Vì Tình Lãng cũng mời anh đi, sắp xếp xong thì nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Mộc Vũ Phong nói xong nhẹ nhàng đóng cửa phòng, để lại Mộc Doanh Phong hóa đá ở bên trong.
Một đêm trôi qua, sáng sớm, cả thành phố thay một lớp trang phục làm bằng tuyết trắng. Mọi người tập hợp trước cổng nhà ga, mặc dù ai cũng thở ra hơi lạnh, mặc áo lông thật dày trên người, nhưng gương mặt bọn họ đều ửng hồng vì phấn khích.
Tình Lãng nắm tay Tình Vân đi tới chào hỏi trò chuyện với mọi người. Có lẽ vì sắp được nhìn thấy Mộc Doanh Phong nên biểu hiện của Tình Vân ngoan ngoãn khác thường, thỉnh thoảng cô còn có thể nói mấy câu cùng những người khác. Mái tóc dài làm nổi bật khí chất kỳ dị tỏa quanh người lúc đầu nay đã bị cái mũ trùm lên đè xẹp xuống, làm lộ ra khuôn mặt hình trứng dễ nhìn, cộng thêm giọng điệu dịu dàng. Chẳng mấy chốc cô đã được rất nhiều đàn ông vây quanh, chỉ là bọn họ nhìn mặt Tình Lãng vẫn còn đang ở đây nên không dám xông lên.
“Tình Lãng.”
Giọng nói từ tính mà thuần hậu như đâm vào lòng người, Tình Lãng xoay người thì nhìn thấy Mộc Doanh Phong vẫy tay với mình, bên cạnh còn có Mộc Vũ Phong kéo vali sóng vai đi cùng.
Mộc Doanh Phong mặc áo lông màu đen, đôi chân vừa dài vừa thẳng mặc quần jogger màu đỏ thắm, ống quần cuốn lên để lộ chân trần trắng nõn phối với giày da đầu to* vừa đen vừa sáng bóng. Cách phối đồ dày công như vậy khiến nhiều người nhao nhao ghé mắt nhìn sang, cộng thêm khí chất ưu nhã, khi cười lên để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, ai không biết còn tưởng rằng có minh tinh xuất hiện.
*Giày da đầu toChỉ là, nụ cười của y chẳng mấy chốc đã cứng đờ.
“Doanh Phong!” Tình Vân vốn đang đứng bên cạnh Tình Lãng đột nhiên vọt tới, sau đó ngay lúc Mộc Doanh Phong không kịp phản ứng lập tức bổ nhào qua ôm chặt lấy eo y. Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt phấn khích lóe lên ánh sáng, “Anh về rồi, em rất nhớ anh!”
E rằng Tình Vân chính là người Mộc Doanh Phong không muốn gặp nhất. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua kể từ sau lần y làm ra chuyện mất mặt đó, Tình Lãng cũng chưa từng nhắc lại, y vẫn không muốn đối mặt với nó.
Mộc Doanh Phong lúng túng định đẩy cô ra nhưng lại phát hiện cô nắm chặt lấy áo mình, y không dám dùng sức đẩy ra đành phải bối rối nhìn Tình Lãng, hi vọng hắn có thể cứu mình khỏi tình thế khó xử.
Nhưng hiện thực khiến Mộc Doanh Phong phải thất vọng. Chẳng lẽ Tình Lãng mời y đi du lịch là vì muốn ném Tình Vân cho y chăm sóc, hơn nữa ngay từ đầu ánh mắt của hắn đã đặt lên người Mộc Vũ Phong im lặng đứng bên cạnh đống hành lý.
Gương mặt của Mộc Vũ Phong nghiêm nghị, anh mặc cùng kiểu áo lông với Mộc Doanh Phong, nhưng chẳng những không có cảm giác model như Mộc Doanh Phong mà ngược lại, trông anh còn già dặn hơn khi phối với mắt kính gọng vàng và vẻ mặt nghiêm túc không thay đổi khiến người ta cảm giác ngột ngạt không nói ra được, cộng thêm Tình Lãng không muốn giới thiệu dẫn đến những người khác không biết đối phương là tổng giám đốc của công ty đối tác. Không ai dám đi qua chào hỏi, kết quả biến thành một đám người tụ tập cùng một chỗ vô cùng náo nhiệt, nhưng Mộc Vũ Phong ngược lại đứng ở một góc hẻo lánh không một bóng người.
Tất nhiên Tình Lãng sẽ không bị hình tượng của Mộc Vũ Phong che đậy. Người khác có lẽ không cảm giác được, nhưng từ buổi tối hôm đó sau khi hắn cùng ăn Oden với anh, hắn biết phía sau khuôn mặt nghiêm nghị thậm chí có hơi hung ác đó là một tấm lòng dịu dàng rất quan tâm đến người khác.
Sự lạnh lùng của Tình Lãng bắt nguồn từ cảm xúc, là lá chắn được dựng lên để bảo vệ bản thân tránh khỏi bị người khác làm tổn thương một lần nữa. Còn khí chất lạnh lùng của Mộc Vũ Phong là lý trí kiên định được nuôi dưỡng trong thời gian dài, nhưng không có nghĩa nó đại diện cho cảm xúc của đối phương.
Tình Lãng đi qua ôm anh một chút, vỗ vỗ vai anh nở nụ cười chân thành, “Anh Vũ Phong, em rất vui vì thấy anh đến, ba ngày hai đêm kế tiếp hãy ở chung thật vui vẻ nhé.”
Nụ cười trên mặt Mộc Vũ Phong không rõ ràng, cơ mà đường cong nhu hòa trên mặt rõ ràng hơn rất nhiều, “Ừm, tôi nghĩ toàn bộ nơi này đã bị tuyết bao phủ nên sẽ rất đẹp, tôi thật không kịp chờ để được nhìn ngắm khung cảnh ấy rồi.”
Tình Lãng nhìn biểu cảm trên mặt Mộc Vũ Phong khi nói những lời này, cảm giác có gì đó rất kỳ quái xông lên trong lòng, những lời này…
Hắn nhìn về phía Mộc Doanh Phong đang đứng một bên khác, y đang bận bịu đối phó với kẹo da trâu Tình Vân, khí chất ổn trọng bình tĩnh hoàn toàn biến mất.
Những lời này rất giống với lời Mộc Doanh Phong sẽ nói khi muốn đi đâu đó vẽ tranh.
Tình Lãng cười khẽ, Mộc Vũ Phong đứng bên cạnh khó hiểu nhìn hắn, hắn cười nhạt không nói gì.
Hắn tin cuộc hành trình kế tiếp sẽ cực kỳ đặc sắc.