Kế Hoạch Công Lược Không Bình Thường

Chương 7: Ý nghĩa của báo thù (6)

Sau ngày công ty của Tình Lãng ký hợp đồng hợp tác với Mộc Vũ Phong, trên dưới công ty ai cũng vô tay hoan hô. Bản thân Tình Lãng cũng cực kỳ vui vẻ, hắn vung bút quyết định chiêu đãi các công nhân viên đã vất vả trong một năm qua bằng một tour du lịch.

Thời gian ổn định trôi qua được ba ngày. Một ngày nọ, sau khi Tình Lãng tan làm về đến nhà, vừa mở cửa thì nhìn thấy có thêm một đôi giày cao gót trên kệ giày. Đầu tiên hắn nghĩ cha mẹ tới đón Tình Vân, nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận đáp án này, vì số đo của đôi giày này không phù hợp, huống hồ kiểu dáng còn trông khá trẻ trung.

“Anh về rồi, Tình Vân, có khách tới nhà à?” Tình Lãng vừa nói vừa đi vào, chẳng mấy chốc tầm mắt đã chạm vào Phương Đình ngồi trong phòng khách.

“Là cô à…” Tình Lãng quay đầu nhìn xung quanh, Tình Vân đang tựa người bên song sắt cửa sổ, cô ôm chặt một con thỏ bông mà hắn chưa từng thấy qua, ngẩn người giống như nhìn ngắm bầu trời đêm. Hắn dời tầm mắt, nói: “Đến thì đến được rồi, còn tốn kém, sao không nói cho tôi biết trước, vừa lúc đến giờ cơm mà trong tủ lạnh nhà tôi chỉ có mì sợi và cải trắng, thiệt thòi cho cô rồi.”

Phương Đình không còn trang điểm đậm giống như tối hôm đó, ngũ quan nhìn khá bình thường, duy chỉ có cặp mắt to là nổi bậc, con ngươi sáng tỏ đến lộ rõ màu đen, lúc nhìn còn mang theo cảm giác tình sâu ý đậm, cô cười khẽ, “Chủ nhà ăn cải trắng mì sợi, tôi là khách nào dám ra vẻ cao sang, hơn nữa ai mà không biết sếp Tình của chúng ta không thích ăn sơn hào hải vị, hôm nay tôi đến là để chuẩn bị ít cháo và đồ nhắm.”

“Ai nói tôi không thích sơn hào hải vị?” Tình Lãng nhíu mày, sau đó cười khổ lắc đầu, “Tất cả cũng là vì tôi sợ nghèo, giống như bó cải xanh ấy.”

“Nghĩa là sao?” Phương Đình nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Tình Lãng mở hai tay ra, “Là khổ từ trong số mệnh chứ sao.”

“Ha ha!” Phương Đình bị chọc cười, nhưng cô có thể cảm giác được Tình Lãng không thay đổi từ trong lời nói của hắn. Cô nhớ lại khoảng thời gian mình từng đợi bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua thời kì đen tối nhất. Hốc mắt cô bỗng nhiên lại ẩm ướt, cô vội vàng cúi đầu che đi.

Tình Lãng nhìn cô che giấu cảm xúc thay đổi đột ngột, hắn không chọc thủng mà thầm thở dài trong lòng. Hắn đứng lên xắn tay áo đi về phía phòng bếp, “Cô chờ xem, chẳng mấy chốc tôi sẽ nấu xong một bát cải trắng mì sợi mang hương vị quê nhà.”

Tình Lãng cầm một cái nồi nhỏ chứa nước rồi đặt lên bếp gas, tiếp đó lấy một bó mì sợi trong tủ bát. Chợt hắn nghe thấy tiếng động sau lưng, vừa quay người đã nhìn thấy Phương Đình sắc mặt bình thường đang lấy cải trắng trong tủ lạnh.

“Để tôi giúp cậu.” Phương Đình nói rồi mở vòi nước, cộ lột từng lá cải trắng sau đó cẩn thận rửa sạch.

Trong lúc chờ nước sôi, Tình Lãng rảnh rỗi đành nhìn Phương Đình rửa rau. Tay nghề của cô rất thành thạo, ánh mắt vô cùng tập trung tẩy rửa.

Tình Lãng không cảm thấy xa lạ trước khung cảnh hai người nấu cơm.

Sau khi nguyên chủ trải qua chuyện bị Mộc Doanh Phong lừa gạt tình cảm, cộng thêm bị cha mẹ biết mình là gay rồi đuổi ra khỏi nhà sau khi tốt nghiệp. Vào lúc hắn khốn khổ bước đi khi trong người chỉ còn ba trăm đồng, Phương Đình đã vươn tay giúp đỡ hắn.

Cô không để ý đến những lời đồn đại nhảm nhí về bọn họ từ hàng xóm, vẫn cứ cho nguyên chủ dọn vào ở trong nhà mình. Tình trạng của cô cũng chỉ tốt hơn hắn một chút xíu, căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông chứa thêm một người đàn ông càng thêm chật chội.

Lúc ấy nơi bọn họ ở ngay cả phòng bếp cũng không có, bọn họ mua một cái lò vi sóng cộng thêm một cái nồi, mỗi ngày ăn các loại đồ ăn như cháo mì. Nguyên chủ từng có ý định rời đi vì không muốn làm phiền Phương Đình, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Có lẽ là vì không muốn từ chối chút ấm áp cuối cùng trong cuộc đời, Tình Lãng nghĩ.

Ngày tháng bình an nhưng gian khổ ấy kéo dài hai năm, trong lúc đó hình thức ở chung của bọn họ giống như bạn bè trai gái bình thường, chẳng qua là không ai mở lời chọc thủng.

“Cô biết không? Tôi từng tưởng tượng qua cảnh chúng ta sống trong hoàn cảnh như vậy trong vòng ba mươi năm.” Tình Lãng chợt mở miệng nói.

Tay Phương Đình dừng một chút, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Sẽ như thế nào?”

Mi mắt của Tình Lãng cụp xuống, tay để xuôi bên người hơi nắm lại, “Bình thản không có gì biến đổi, đây không phải cuộc sống tôi muốn.”

Khiến hắn bất ngờ là Phương Đình không có phản ứng gì, con ngươi không nhúc nhích dù chỉ một chút. Cô lanh lẹ rửa sạch cải trắng rồi bỏ vào trong rổ, sau đó cầm khăn khô lau tay, nói: “Nước trong nồi sôi rồi, có thể bỏ mì vào, việc còn lại cậu làm đi, tôi ra ngoài với Tình Vân.”

Nói xong cô liền đi ra ngoài, để lại Tình Lãng kinh ngạc nhìn nước sôi trong nồi. Giọng điệu run run khi nói chuyện của Phương Đình khiến toàn bộ trái tim hắn như bị bóp chặt. Hắn bỏ mì vào nước sôi sau đó nhìn vào nồi, mặt nước trong nồi phản chiếu gương mặt bi thương của hắn.

Một tô mì sợi cải trắng rất nhanh đã được làm xong, trên vắt mì nóng hổi còn rắc thêm một chút hành thái, vừa nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Động đũa trước nhất chính là Tình Vân, cô ngồi bên cạnh Phương Đình, không nói một câu đã cúi đầu thổi mì sợi ăn ngấu nghiến.

“Tiểu Vân, ăn từ từ, cẩn thận nóng.” Phương Đình nhìn Tình Vân, đưa tay chải mái tóc dài hơi rối của cô, “Bây giờ nhìn Tình Vân tốt hơn nhiều rồi.”

Tình Lãng không hề động đũa, có lẽ vì không có khẩu vị, lông mi của hắn hơi rủ xuống, nhàn nhạt mở lời, “Chỉ cần uống thuốc đúng hạn, có thể giúp em ấy trông bình thường một chút.”

“Em ấy vẫn còn đòi Mộc…” Phương Đình suýt chút nữa đã nói lộ ra miệng, may mà có Tình Lãng nhắc nhở mới không nói ra.

Cuối cùng bọn họ chỉ im lặng ăn xong bát mì, sau khi Tình Lãng cho Tình Vân uống thuốc thì mặc áo khoác cùng Phương Đình đi ra ngoài.

Thời tiết buổi tối ở bên ngoài rất lạnh, Phương Đình thở ra một hơi, gió lạnh lập tức xông vào trong miệng cô. Khí lạnh làm cô rùng mình, cô dậm chân một cái xoay người, mở lời nói với Tình Lãng vẫn luôn im lặng đi theo sau lưng.

“Cậu định làm gì?”

“Làm gì là làm gì?”

Phương Đình nhìn chằm chằm Tình Lãng, “Ngày đó sau khi buổi họp lớp kết thúc, lúc đó cậu say khướt, vốn tôi không cho hắn mang cậu đi nhưng cậu lại bí mật dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay của tôi.”

Thấy Tình Lãng im lặng, cô đi qua nắm chặt hai tay của hắn. Trong vô số đêm lạnh, bọn họ cũng đã từng truyền hơi ấm qua tay nhau như thế này: “Mộc Doanh Phong vừa về nước mà cậu đã tiếp xúc với hắn, lại còn cùng công ty nhà hắn thành lập quan hệ hợp tác, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu muốn làm gì không? Cho dù tôi không giúp được gì nhưng ít nhất cậu cũng sẽ không gánh vác một mình.”

Tình Lãng cúi đầu nhìn tay mình từ từ được sưởi ấm, khóe miệng của hắn hơi cong lên, đó là nụ cười khiến người ta đau lòng, “Cô chống đỡ thay tôi quá nhiều rồi, cô yên tâm, có một số việc tôi đã lập kế hoạch từ rất lâu, tôi sẽ không làm việc gây tổn thương cho bản thân.”

“Hôm nay cô đến tìm tôi, chẳng lẽ có việc gì muốn nói với tôi sao?”

Cơ thể Phương Đình cứng đờ, cô buông tay ra, đột nhiên cô nhào vào trong ngực Tình Lãng ôm lấy hắn thật chặt. Dường như Tình Lãng nghe thấy tiếng tim đập dồn dập truyền đến từ trong l*иg ngực cô, từng chút từng chút đánh lên trái tim hắn.

“Tình Lãng! Tôi sắp ra nước ngoài, không thể tiếp tục làm bạn cùng cậu!”

Lúc cô nói câu này gần như gào lên, sau đó vùi đầu vào vai hắn không nói lời nào, chỉ có tiếng khóc thút thít.

Đêm khuya rét lạnh vắng vẻ im ắng, thỉnh thoảng có người đi đường đi ngang qua bị tiếng hét của cô làm giật mình, nếu không nhìn thấy bọn họ ôm nhau, người qua đường đã tưởng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Tình Lãng không kịp đề phòng, chính hắn cũng không biết mình bị chấn trụ là vì bị cô dọa sợ hay là vì tin tức cô đột ngột rời đi. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu hơi cô đơn.

“Ra nước ngoài cũng tốt… Quang cảnh đẹp, người dân cũng nhiệt tình lịch sự, cô đến đó giải sầu một chút cũng không tệ.”

Rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu, để lộ đôi mắt ửng đỏ, “Cậu có biết đi du lịch một mình cô đơn cỡ nào không?”

“Phương Đình, tôi nói rồi, chúng ta bên nhau rất nhàm chán.” Tình Lãng quay mặt chỗ khác, lạnh lùng nói.

“Từ nãy đến giờ cậu không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.” Phương Đình cười đắng chát, lau nước mắt, “Thật ra cậu không cần nói thế, vì chúng ta quá hiểu rõ lẫn nhau, thật đáng tiếc, cậu không yêu tôi.”

“Nếu không phải vì Mộc Doanh Phong, tôi rất rất rất hận hắn!”

Tình Lãng không ngắt lời cô, hắn biết điều cô cần nhất là trút hết nỗi lòng. Đợi cô nói xong, hắn mới bình tĩnh nói: “Cho dù không có Mộc Doanh Phong cũng không thay đổi được sự thật tôi là gay bẩm sinh…”

“Phương Đình, chúng ta không thể.”

Phương Đình mím chặt môi sau đó đẩy Tình Lãng ra, còn mình thì lùi về sau mấy bước, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, cười nói: “Năm ngày sau tôi xuất phát, cậu đừng quên, tôi sẽ trở lại.”

“Thật ra tôi cũng không muốn chạy ra nước ngoài đối mặt với nhiều người xa lạ tóc vàng mắt xanh, ai có thể không quan tâm người có ngoại hình bình thường như tôi, đi trên đường…”

Đột nhiên một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô, cô nghẹn ngào nói, “Cũng giống như cậu…”

Giống cũng không có cách nào chấp nhận. Giữa trời đêm rét lạnh thấu xương, cô ngồi xổm trên mặt đất, cả người mờ nhạt dưới ánh đèn đường, khóc không thành tiếng.

Mà Tình Lãng chỉ im lặng, hai tay bỏ vào trong túi áo khoác. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn từng con bồ hóng quấn quýt dưới ánh đèn đường, nhìn chúng bay múa lúc lên lúc xuống.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Phương Đình cũng hồi phục. Tình Lãng gọi cho cô một chiếc xe taxi, cô ngồi lên nhưng để mở cửa xe.

“Tình Lãng.” Sau khi khóc, giọng nói của cô có chút khàn khàn.

“Ừm.”

“Hứa với tôi.” Hốc mắt của Phương Đình đỏ bừng nhưng đôi mắt lại sáng ngời, nói từng câu từng chữ, “Vĩnh viễn không được tha thứ cho hắn.”

Tuy không nói tên ra, nhưng bọn họ đều biết “hắn” là ai.

“Tôi hứa với cô.” Tình Lãng gật đầu với tài xế, sau đó lui về phía sau mấy bước. Xe khởi động, chạy trên đường cái càng lúc càng xa.

Tình Lãng đứng tại chỗ một lúc, dù là ai cũng không đọc được suy nghĩ từ gương mặt lạnh lùng của hắn. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, chà chà chân đã trở nên tê cứng. Lúc hắn đi chưa được hai bước chợt nhìn thấy một bông tuyết xuất hiện trong tầm mắt mình.

“Tuyết rơi? Xem ra chuyến du lịch vài ngày nữa phải mang nhiều quần áo một chút.”

Hắn tự lẩm bẩm nói rồi ngẩng đầu, vừa lúc một bông tuyết rơi trên mặt hắn, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào trong lòng, hắn rụt rụt cổ bị gió lạnh xông vào, bước chân cũng nhanh hơn.

Về đến nhà, hắn đóng cửa lại, trên vai áo khoác dính một chút tuyết, có thể thấy tốc độ tuyết rơi rất nhanh.

“Anh, bên ngoài có tuyết rơi, có thể đắp người tuyết!” Tình Vân nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nhảy nhót reo hò.

Tình Lãng cũng nhìn thoáng qua, nhớ lại năm đó khi hắn ở cùng với Phương Đình. Trời cũng đổ tuyết như thế này, nhuộm toàn bộ thành phố thành màu trắng, bọn họ như những đứa trẻ cùng nhau ném cầu tuyết. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt đỏ bừng của cô vì bị cái lạnh đông cứng, trên mặt cô tràn ngập ý cười, lớn tiếng nói với hắn.

“Tình Lãng, mau vò toàn bộ bi thương vào trong tuyết sau đó ném đi đi! Ngày mai, trời sẽ sáng!”

Ký ức đột ngột kéo đến, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, “Ừm, tuyết đọng ngày mai hẳn là sẽ rất dày.”

Hắn vẫn không nói cho Phương Đình biết, sự tồn tại của cô đối với hắn chính là ánh nắng mà hắn vĩnh viễn không thể đón nhận.

——————–

Tác giả có lời muốn nói

Viết tới đây chính mình cũng đau lòng cho em gái Phương Đình. o(︶︿︶)o