Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 12:

Tần Hạ gật đầu, dùng một miếng đậu phụ, vét sạch nước sốt còn sót lại trong chảo, sau đó đổ dầu mới, lại đun nóng, đợi dầu nổi bọt lăn tăn, nhanh tay cho mẻ bánh đầu tiên vào chảo.

Giữa chảo là nơi nhiệt độ cao nhất, rất nhanh đã có vài chiếc bánh nhỏ chuyển sang màu vàng ươm.

Hắn gắp một cái đưa cho Liễu Đậu Tử: "Nếm thử xem.”

Liễu Đậu Tử hai mắt sáng rực nhận lấy, không kịp đợi nguội đã cắn một miếng to, thơm đến mức nhảy cẫng lên.

“Ngon quá! Bã đậu làm như vậy, ngon hơn cơm bã đậu nương ta làm nhiều!”

Tần Hạ cười nói: “Cơm bã đậu nương ngươi làm cũng rất thơm, là ngươi ăn ngán nên mới không thấy ngon.”

Tiếp theo, một người vo bánh nhỏ, một người cho vào chảo rán, như dây chuyền sản xuất, biến nửa thùng bã đậu thành mấy chục viên bánh, chất thành đống như ngọn núi nhỏ trên bàn.

*Bánh bã đậu viên:

“Tiểu Hạ ca, làm nhiều như vậy có thể ăn hết không? Thứ này nguội rồi chẳng phải không ngon sao?”

Tần Hạ thầm nghĩ, hỏi câu đó, vì ngươi chưa thấy qua sức ăn của tiểu ca nhi trong phòng thôi…

“Yên tâm đi, có thể ăn hết.”

Cuối cùng, dùng chút đậu phụ còn lại làm một món salad trộn hành tây đơn giản, xem như món rau khai vị, bữa trưa toàn đậu phụ của Tần gia đã được bày biện lên bàn.

Ngu Cửu Khuyết đặt y phục đã khâu xong vào rương, xuống bếp cùng nhau sắp xếp bát đũa.

Mũi y ngửi được mùi đậu, mùi tương và mùi dầu thoang thoảng, chưa kịp cầm đũa, y đã nhịn không được mà nuốt nước bọt.

Liễu Đậu Tử ăn đến mức đầu cũng không thèm ngẩng, miệng dính đầy dầu mỡ.

“Ngon quá, ngon quá! Tiểu Hạ ca, Tần lão thái thái trước đây đã từng làm món này rồi sao, sao ta chưa từng ăn qua?”

Liễu Đậu Tử biết tài nấu nướng của Tần Hạ, tám phần là học được từ Tần lão thái thái.

Lão thái thái khi còn trẻ từng làm trù nương cho mấy hộ giàu có, không phải lão thái thái truyền nghề cho Tần Hạ thì còn ai nữa.

Tần Hạ mơ hồ nói: “Làm vài lần rồi, thấy tốn dầu tốn tương, nên không làm nữa.”

Liễu Đậu Tử không hề nghi ngờ, cộng thêm trong miệng nhét đầy đậu phụ, nói chuyện cũng ậm ừ.

“Mùi vị này tuyệt vời quá! Ta nghĩ dù có mang ra hội chùa bán, một phần năm văn tiền cũng có người mua!”

Tần Hạ nghe Liễu Đậu Tử nói, động tác múc salad hành lá cho Ngu Cửu Khuyết cũng khựng lại.

Nói đi cũng phải nói lại, đậu phụ áp chảo vốn là món ăn vặt thịnh hành ở các khu chợ đêm hiện đại, nguyên liệu chính chỉ có đậu phụ, các loại gia vị còn lại không đáng bao nhiêu.

Chi phí thấp, lợi nhuận cao.

Nếu thực sự muốn bày quán bán hàng ăn, lấy đậu phụ bên Liễu gia, hai nhà còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

không lâu trước đây, nguyên chủ còn nghe Phương Dung than thở, trên phố lại có thêm hai quầy bán đậu phụ, việc buôn bán của Liễu gia cũng ngày càng ế ẩm.

Ngu Cửu Khuyết thấy Tần Hạ cầm thìa ngẩn người, nửa ngày cũng chưa thấy ăn gì, liền đưa đũa ra, nhẹ nhàng gắp một miếng đậu phụ vào bát Tần Hạ.

Tần Hạ bị miếng đậu phụ này làm cho sực tỉnh.

Nhìn sang Ngu Cửu Khuyết, ăn đến mức hai má phồng lên, giống hệt chú chuột hamster nhỏ.

Tần Hạ nhịn cười, ăn xong miếng đậu phụ “phu lang” gắp cho, tiếp tục câu chuyện ban nãy.

“Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng muốn bày sạp bán thử xem sao.”

Tay Liễu Đậu Tử run lên, miếng bánh bã đậu cắn dở rơi trở lại bát, trợn tròn mắt nhìn Tần Hạ.

“Ta không nghe nhầm chứ, tiểu Hạ ca ca, ngươi nguyện ý lên phố bày sạp bán hàng?”