Bên bàn, Ngu Cửu Khuyết đang cẩn thận xỏ chỉ luồn kim.
Nghe thấy tiếng chân Tần Hạ bước vào, Ngu Cửu Khuyết vội vàng đứng dậy.
“Tướng công về rồi sao”
“Ngươi đang bận gì thế?”
Ngu Cửu Khuyết xếp gọn mấy bộ y phục trên bàn lại.
“Ta lấy hết y phục trong rương ra, có vài cái đã rách, chắc bị sâu bọ gặm, ta đang muốn khâu lại.”
Sáng sớm cả hai dùng bữa xong, Tần Hạ cố ý dọn dẹp trong ngoài nhà một lần.
Hắn chỉ để Ngu Cửu Khuyết làm việc nhẹ nhàng, sau khi xác định Ngu Cửu Khuyết không chóng mặt nữa, hắn mới bảo y dọn rương ra ngoài.
Ngu Cửu Khuyết rất tận tâm, mấy bộ y phục lành lặn mà Tần Hạ có thể mặc đều được y lựa ra, gấp gọn để sang một bên.
Tần Hạ có chút bất ngờ.
“Ngươi biết khâu vá sao?”
Theo cốt truyện trong nguyên tác, dù bây giờ Ngu Cửu Khuyết đang sa cơ thất thế, địa vị không bằng sau này, nhưng ít nhiều gì, y cũng là một trong mười hai chưởng sự của Ty Lễ Giám.
Không nghĩ tới, y còn biết làm những việc nhỏ nhặt như thế.
Ngu Cửu Khuyết mím môi.
“Biết một chút, chắp vá y phục có thể mặc được là đủ rồi.”
Ngu Cửu Khuyết hiểu rõ mình không bằng những tiểu ca nhi khéo tay hay làm khác.
Ngu Cửu Khuyết sờ những vết chai hằn rõ trên ngón tay và mu bàn tay, y vẫn không rõ trước kia mình kiếm sống như thế nào.
“Như vậy là giỏi rồi”
Kiếp trước Tần Hạ cũng chỉ biết khâu cúc áo, lời khen hắn dành cho Ngu Cửu Khuyết là thật tình.
“Tướng công tìm ta, là có việc muốn sai bảo sao?”
Ngu Cửu Khuyết nhìn ra ngoài cửa, y biết lúc này trong nhà đang có khách.
“Không có việc gì, chỉ muốn nói cho ngươi biết, trưa nay ta giữ Đậu Tử ở lại dùng bữa. Đậu Tử là nhi tử của nghĩa mẫu ta, là huynh đệ thân thiết của ta.”
Theo quan điểm của Ngu Cửu Khuyết, đây là nhà của Tần Hạ, Tần Hạ tiếp đãi ai mà chẳng được, sao phải báo cho y biết.
Nhưng Tần Hạ lại sẵn sàng giải thích với y vài câu, chứng tỏ Tần Hạ thật sự tôn trọng Ngu Cửu Khuyết.
Từ khi bị bắt về nha hành đến nay, Ngưu Cửu Khuyết ngoại trừ mờ mịt, cũng chỉ còn lại hoang mang, sợ hãi. Y không biết mình là ai, từ đâu đến, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này? Ngu Cửu Khuyết như vết mực mơ hồ, vô tình đọng trên tờ giấy Tuyên Thành trắng xoá, hoàn toàn mất phương hướng. Mãi đến khi cảm nhận được sự quan tâm của Tần Hạ, mới khiến y thấy như mình đã có nơi neo đậu.
“Đã là huynh đệ của tướng công, đương nhiên nên chiêu đãi, ta ra ngoài chào hỏi Liễu huynh đệ một tiếng nhé? Bằng không sẽ thất lễ.”
Vì vậy, khi Liễu Đậu Tử cầm vài cọng hành còn dính bùn đất, ngơ ngác từ sau vườn đi tới, đã thấy trong sân, bên cạnh Tần Hạ còn có thêm một tiểu ca nhi trẻ tuổi.
Tiểu ca nhi thấy gã, hành lễ nói: “Liễu huynh đệ, hạnh ngộ.”
Dọa Liễu Đậu Tử suýt thì nhảy dựng, vội vàng ném hành xuống, vái chào: “Hạnh… hạnh ngộ tẩu phu lang!”
Khiến Tần Hạ ở bên cạnh bật cười thành tiếng, Ngu Cửu Khuyết cũng không khỏi mỉm cười.
Liễu Đậu Tử đỏ mặt tía tai, trong lòng lại nhớ đến lời nương gã nói.
Nương gã hôm qua đến Tần gia, thêm đồ cưới cho tân phu lang, lúc về đã nói liên hồi, khen Cửu ca nhi có bao nhiêu xinh đẹp, rất xứng đôi với Tần Hạ.