“Tiểu Hạ ca! Mở cửa! Ta là Đậu Tử!”
Tần Hạ nghe tiếng đi ra sân, kéo cửa gỗ, đứng ngoài là nam nhân dáng người nhỏ thó, đầu đội khăn lưới, gã chính là Liễu Đậu Tử, nhi tử của Phương Dung, mà Phương Dung chính là nghĩa mẫu của nguyên chủ.
Phương Dung là tri kỷ của nương Tần Hạ, Bạch Như Tâm, khi hai đứa trẻ còn trong bụng, họ đã bàn bạc, sẽ nhận con của đối phương làm nghĩa tử.
Ưu điểm duy nhất của nguyên chủ là khá hiếu thuận với nghĩa mẫu, cũng rất chăm sóc hai huynh muội Liễu gia.
Dù phần lớn thời gian, nguyên chủ vẫn là kẻ không ra gì, nhưng nếu có ai đến gây chuyện với quầy hàng của Liễu gia, nguyên chủ đều sẽ ra mặt.
“Sao ngươi lại đến đây, buôn bán về rồi sao?”
Tần Hạ liếc nhìn chiếc xe đẩy bán hàng của Liễu Đậu Tử, trên đó chất đầy hộp gỗ dùng để đựng đậu phụ.
“Ừm, hôm nay buôn bán cũng khá, đã sớm bán hết, nương ta dặn trước khi về nhà, nếu đi ngang qua đây thì mang cho ngươi một miếng đậu phụ.”
“Nương ngươi không ở nhà sao?”
“Ngươi cũng biết, tỷ tỷ ta có thai, ốm nghén nặng, nương ta về quê thăm tỷ ấy, sáng sớm đã ké xe bò nhà người ta đi rồi.”
Nói xong, Liễu Đậu Tử quay người lấy giỏ nhỏ đan mây từ trên xe xuống, bên trong có một miếng đậu phụ trắng phau, to đùng.
“Còn nửa thùng bã đậu này nữa, Tiểu Hạ ca nếu không chê thì cũng giữ lại ăn.”
Tần Hạ nhận lấy đồ: "Vậy mà còn nói là bán hết rồi?”
Rõ ràng số đậu phụ và bã đậu này cũng có thể bán được hơn chục đồng tiền.
Liễu Đậu Tử cười ngây ngô, gãi đầu.
“Để dành cho người nhà, tính toán làm gì chứ.”
Thấy Liễu Đậu Tử quay người định đi, Tần Hạ lên tiếng gọi gã lại.
“Trong nhà không có ai, ngươi về cũng chỉ có nồi lạnh bếp lạnh, không bằng ở lại cùng ăn đi.”
Liễu Đậu Tử ngồi xổm trong bếp bóc tỏi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng lưng Tần Hạ đang vung xẻng.
Tần Hạ biết gã đã nhìn mình mấy lần, không nhịn được nữa hỏi thẳng: “Sau lưng ta có thứ gì lạ lắm sao? Ngươi cứ nhìn mãi vậy.”
Liễu Đậu Tử bỏ tỏi đã bóc vào bát, nghiêng đầu nói: “Nói không rõ, ta luôn cảm thấy Tiểu Hạ ca có hơi không giống trước đây.”
Tần Hạ mặt không biến sắc.
“À? Khác chỗ nào?”
Liễu Đậu Tử cạy lớp vỏ tỏi mỏng, nhíu mày.
“Ta cũng không nói rõ được, dường như… khí chất trầm ổn hơn? Còn nữa, trước đây Tiểu Hạ ca không phải ghét nhất việc nấu nướng ư? Sao bây giờ lại có vẻ hào hứng thế?”
Tần Hạ rửa sạch tay, đang dùng vải vắt khô nước trong bã đậu.
“Ta đã thành thân, đương nhiên không giống trước đây.”
Liễu Đậu Tử bừng tỉnh.
“Thì ra là vậy, nương cũng nói ta suốt ngày không lớn, cứ luôn nói phải thú thê cho ta mới được, hóa ra là vì lý do này.”
Khóe môi Tần Hạ cong lên.
Tính toán tuổi tác, Liễu Đậu Tử năm nay mới mười sáu tuổi, ở kiếp trước của Tần Hạ chính học sinh cấp ba.
Cũng chỉ là đứa nhóc, thật sự rất dễ lừa.
“Bóc tỏi xong thì ra sau vườn, nhổ vài cây hành dại, trưa nay ta đã ngươi hai món ngon.”
Liễu Đậu Tử hí hửng chạy ra sau vườn nhổ hành, Tần Hạ chuẩn bị đậu phụ đã vắt khô nước, cắt thành từng lát dày, lau tay rồi quay lại sương phòng.