Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc

Chương 27: Bạn thân cũ

- Nhã Linh, cậu còn không học hành hẳn hoi tớ mặc kệ cậu đấy.

- Thì học hẳn hoi mày làm gì hung dữ vậy?

Huế và Nhã Linh học được một lát thì Dương về.

- Mày lại tính trốn nữa ,đúng không?

- Không có hôm nay mình mệt nên nghỉ về sớm. Hôm nay Nhã Linh học thế nào, Huế?

- Cũng được.

- Vừa nó còn mắng tao nữa.

- Tớ không đánh cậu là may rồi đó.

- Mày lại còn dám.

- Nhã Linh

- Không biết bao giờ cuộc thi mới kết thúc, mày dậy cho tao chứ con nhỏ này cứ như bà chằng.

Tuy bên ngoài Nhã Linh có vẻ chống đối nhưng cô bé đã hứa với Dương tuyệt đối không nuốt lời.

Chẳng mấy mà kì thi lại tới, lần này với sự trợ giúp của Huế và Phúc Dương , thành tích của Nhã Linh thật sự đã tăng rất nhiều.

Khoảng thời gian này Vũ rất bận ,lâu lâu mới gọi điện cho Nhã Linh được.

- Anh ơi.

- Học hành thế nào rồi?

- Dạ em học được ạ

- Thằng Dương đâu? Để anh hỏi nó.

- Anh không tin tưởng em à?

Nói rồi Nhã Linh lấy bảng thành tích qua cho Vũ xem. Hai anh em nói chuyện được một lúc thì mẹ về.

- Mẹ ơi.

- Nhã Linh bảo bối của mẹ dạo này ở nhà học tốt không con.

- Dạ con học tốt rồi.

- Năm nay bố mẹ cũng làm ăn tốt hơn, Nhã Linh hay là con vào đây ở với bố mẹ, đợi con học hết năm nay mẹ về đón con. Con bảo với ông bà chuẩn bị sang năm con có thể ở cùng với bố mẹ , với anh rồi có vui không?Nhã Linh

- Dạ.

- Con sao thế?

- Dạ,con không sao.

- Thế con có vui không? Gia đình mình sắp được đoàn tụ rồi, giờ anh Vũ con vô cùng giỏi , vừa học vừa làm, mẹ có nói nó bố mẹ có thể nuôi nó đến khi nó tốt nghiệp đại học mà nó cứ đi làm...

- Nhã Linh ra đây anh dẫn đi chơi, giờ anh đi làm được rồi sẽ mua cho em thật nhiều đồ đẹp.

-Em có việc bận một chút lát em gọi cho anh nhé, giờ em phải học rồi.

-Ừ, được.

Vũ chưa nói hết câu Nhã Linh đã dập máy, hôm nay Nhã Linh có vẻ hơi lạ.

*Mình làm sao vậy? Chẳng phải mấy năm nay mình luôn muốn về nhà sao? Sao tự nhiên nghe mẹ nói sắp được về rồi lại buồn như vậy. Chắc mình bị điên rồi.*

Vài ngày sau Nhã Linh có gọi lại cho Vũ.

- Anh ơi, em sắp được về rồi, mau tới đón em nhé.

- Được

- Anh ơi, em đi chơi đây, lúc khác em gọi cho anh nhé.

Hôm nay không hiểu sao Nhã Linh lại bỏ học tới trường tìm Dương.

- Nay tao không đi học đâu, tí tao bảo Dương cho, mày về đi.

Thấy Nhã Linh có vẻ lạ Huế cũng không ý kiến, trực tiếp đi về, nếu không do Dương nhờ thì Huế cũng đâu có rảnh.

Nhã Linh đến sân bóng xem cả buổi, cứ ngồi đó nhìn người dưới sân tập luyện.Rõ ràng về nhà là điều cô bé muốn nhưng tại sao trong lòng lại có đôi chút khó chịu, Nhã Linh cũng không thể lí giải ,chỉ có thể vô tri tới đây xem Dương tập bóng thôi. Hôm nay, Nhã Linh thực sự không muốn học.

- Làm sao đấy?

- Tập đi, lát theo tao về, tao có chuyện muốn nói.

- Không ,về học...

- Tao không muốn nhắc chuyện đó nữa đâu.

- Nhưng...

- Không nhưng gì cả, nước nè, uống đi.

Sau khi họp nhanh với đội bóng Dương cùng Nhã Linh về. Hôm nay, Nhã Linh bỏ học chạy tới tìm cậu nhưng lại cứ ngồi bên trên nhìn cậu tập luyện, cậu tính khuyên Nhã Linh về nhưng Nhã Linh ngồi ì đó nói không muốn, còn nói muốn xem cậu tập, Dương cũng chỉ nghĩ rằng Nhã Linh thỉnh thoảng sẽ lười học, cậu cũng không nhìn được ánh mắt Nhã Linh đã thay đổi như thế nào.

Dương chở Nhã Linh về tính sang nhà Nhã Linh luôn mà Nhã Linh nói cậu về tắm rồi lát sang đây ăn cơm.

- Ông ơi, hôm nay nấu cơm cho cả Dương nữa nhé.

- Ừ, hôm nay mày không học à?

- Con sắp đi rồi còn học gì nữa.

- Nhã Linh nó làm sao vậy?

- Tôi cũng không biết nữa.

Dương tắm rồi sang ăn cơm với ông bà Sáu, cậu vẫn chưa nhận ra Nhã Linh có điều khác lạ.

- Để con rửa bát cho ạ.

- Rửa xong thì vào đây ,tao bảo.

- Ừ.

Vào phòng,khép cửa lại, không hiểu sao nước mắt Nhã Linh đột nhiên rơi. Cô bé nghĩ mình bị điên, rồi lấy tay gạt nước mắt đi, ngồi trong phòng chờ Dương.

- Có chuyện gì nói với mình thế?

- Phúc Dương, tao sắp phải đi rồi.

- Hả?

- Mẹ tao nói sang năm tao sẽ vào nam học. Mày không cần phải ôn cho tao nữa đâu.

Dương bất ngờ, từ khi Nhã Linh về đây ngày ngày bên cô bé, quen với sự hiện diện chắc cậu đã quên Nhã Linh từ đâu mà đến.

- Ừ, vào nam học được là tốt, chẳng phải bình thường Linh rất muốn vào trong đó với bố mẹ và anh Vũ sao? Còn vào nam còn cần nhiều điểm hơn, mình với Huế sẽ tích cực ôn luyện cho cậu. Mình có việc phải về đây, khi khác mình sang chơi với Linh nhá.

Dương chạy về nhà, không hiểu sao nghe Nhã Linh nói sang năm sẽ không học ở đây nữa cậu lại khó chịu, 4 năm có vẻ dài cũng có vẻ rất ngắn, đã biến Nhã Linh từ cô bé đáng yêu ngày nào còn sang nhà cậu mượn chày đến giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp 14 tuổi rồi. Cả buổi tối hôm đó cậu cũng không tìm Nhã Linh ,cứ thỉnh thoảng lại ngơ ra ,ánh mắt vô thức nhìn vào không trung.

Từ ngày hôm đó Dương có vẻ ít hoạt bát hơn, bình thường cậu sẽ tập luyện rồi tranh thủ về nhanh để dạy học cho Nhã Linh. Chẳng mấy mà cuộc thi thể thao diễn ra , không phụ sự kì vọng ,trường cậu đạt giải ba toàn tỉnh. Sau khi thi xong cậu dành như toàn bộ thời gian để ở bên Nhã Linh, thấy Dương như vậy Nhã Linh cũng đôi phần khó chịu.

Vài tuần sau đó, Lý Nhã Kỳ không hiểu tại sao lại về, theo cùng là Hoàng Chấn Vũ.Đã vài năm bọn họ không được gặp nhau ông bà Sáu không kìm nổi nước mắt, Nhã Linh và Dương đang xem tivi thấy có người vào, nào ngờ là mẹ với anh mình, tự nhiên đứng hình, nước từ hốc mắt không tự chủ được chảy ra, chỉ khi Vũ dơ tay ra Nhã Linh mới định thần lại chạy tới ôm lấy mẹ và anh trai.

- Anh ơi

Vũ ôm lấy em gái nhỏ đang khóc vào trong lòng ,mà trong lòng cậu cũng dậy sóng. Cuối cùng em gái cũng có thể về nhà rồi, cuối cùng thì cậu cũng được gặp em gái rồi.

Đây là lần đầu tiên Dương được gặp Vũ và cô Kỳ nên còn hơi lạ. Lý Nhã Kỳ về đưa Nhã Linh ra thành phố chơi, mua cho cô bé bao nhiêu là quần áo đẹp, tại đây cô bé đã gặp lại bạn cũ.

- Ơ, Diệu

Nhã Linh thấy bạn liền chạy tới, đi cùng Diệu còn có Thanh Thảo và Khả Uyên đều là bạn thân của cô bé khi còn ở thành phố.

- Thảo, Uyên

- Ai đây?

- Mình Nhã Linh nè.

- Trời đất ơi, con gái ông trùm thời trang Hoàng Chấn Khang đây sao?

- Nhã Linh đại tiểu thư.

Nhã Linh thấy bạn cũ liền hết sức vui mừng đưa tay ra nắm lấy tay. Diệu gạt tay cô bé ra rồi lau chùi như kiểu vừa bị cái gì đó vô cùng dơ bẩn đυ.ng vào. Nhã Linh mở mắt rất lớn nhìn người trước mặt, người bạn mà cô bé luôn mong nhớ. Thực chất khi mới về quê cô bé không hề chơi với ai ngoài Dương vì cô bé cảm thấy trẻ em ở quê rất bẩn, về một thời gian cô bé rất nhớ Diệu và đám bạn trên thành phố, chỉ muốn mau chóng về chơi với họ. Lần này mẹ về cô bé mới được quay lại đây, tuy một thời gian khá lâu nhưng tình cảm cô bé dành cho các bạn vẫn còn, cứ ngỡ không thể gặp lại nào ngờ gặp lại được, cô bé vui mừng khôn xiết nhưng thấy thái độ của Diệu khiến cho cô bé bất ngờ vô cùng. Hết màn lau quần áo là những lời sỉ nhục đến từ vị trí " những người bạn thân" Nhã Linh không tin một mực nhắc đến những kỉ niệm trước đây nhưng chỉ nhận được những tiếng cười giễu cợt từ Diệu và hai người đó, và hơn thế nữa là những lời thật lòng của Diệu và đám bạn nếu như Nhã Linh còn là đại tiểu thư có khả năng cũng không nghe được.

Nhã Linh bất động,xung quanh là tiếng cười và những lời nói giễu cợt, sỉ nhục, chỉ khi Hoàng Chấn Vũ thấy liền chạy lại đám đó mới chịu bỏ đi.

- Nhã Linh, sao vậy?

- Anh ơi.

Không hiểu tại sao khi nhìn thấy Vũ, Nhã Linh tự nhiên sụp đổ, nước mắt không ngừng chảy ra.

Vũ ngồi xuống ,ôm lấy Nhã Linh vào lòng, tay cậu bất giác nắm lại. Họ có thể giày vò cậu thế nào cũng được nhưng em gái cậu thì không được, họ nhất định phải trả giá.

Nhã Linh ôm lấy anh trai khóc ngon lành thì có điện thoại tới.

Mẹ yêu

+84*********

- Vũ con ở đâu vậy? Có thấy Nhã Linh không?

- Em con đang ở đây, mẹ ở đâu, con tới tìm mẹ.

- Nhã Linh đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, anh thương, mẹ tìm chúng mình rồi kìa.

- Anh ơi, anh cõng em đi,em mệt lắm.

- Được, anh trai cõng em ,lên đây.