Trước kia những người không quen biết Lâm Lộc Khê, bây giờ bắt đầu chán ghét cậu; còn những người đã quen biết Lâm Lộc Khê, thì càng thêm chán ghét, khinh thường.
Trong lòng bọn họ chất chứa một bụng tức giận, không biết có bao nhiêu người đập nát quang não, phẫn nộ bất bình.
Lâm Lộc Khê căn bản không biết mình đã trở nên nổi tiếng, lúc này cậu và mọi người vừa ăn cơm tối xong, đang từ nhà ăn trở về ký túc xá.
Nói chính xác, là căn biệt thự hai tầng mà trường học chuẩn bị cho Việt Tinh Hà, ngoại trừ nguyên chủ vốn dĩ đã ở đây, hai người còn lại cũng lợi dụng sự cạnh trang, vì thuận tiện cho việc huấn luyện và họp nhóm, nên tạm thời ở đây.
Loại biệt thự này là được chuẩn bị riêng cho học sinh cấp bậc song A trở lên, Việt Tinh Hà hiện tại là người có thiên phú tốt nhất, biệt thự được chọn lựa dĩ nhiên là vị trí địa lý và phong cảnh đều tuyệt hảo, không chỉ có một sân vườn và vườn hoa nhỏ, bên cạnh còn có một cái hồ nhỏ, đặc biệt thích hợp dùng để thiền định, rèn luyện tinh thần lực.
Lâm Lộc Khê vốn định cùng Chris và Tần Hạo lên lầu, lại bị Việt Tinh Hà gọi lại, kéo vào phòng tập.
Việt Tinh Hà chắp hai tay sau lưng, bộ tác chiến phục phác hoạ rõ ràng tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ của anh, vừa ngầu vừa đẹp trai, “Ngày mai cậu phải tham gia thi đấu rồi, mấy động tác trước kia tôi dạy cậu còn nhớ không?”
Xem ra Việt Tinh Hà thật sự rất tốt với nguyên chủ, lo lắng cậu ta thi đấu bị loại, bị trường học đuổi học, còn dạy cậu ta mấy chiêu.
Thật sự còn tận tâm tận lực hơn cả cha mẹ nguyên chủ.
Lâm Lộc Khê ở mạt thế ba năm, vẫn luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, không chỉ là tinh thần, ngay cả cơ bắp toàn thân cũng luôn trong trạng thái căng cứng, chỉ cần gặp nguy hiểm là có thể lập tức phản ứng.
Có thể nói, cậu chưa từng có một khắc nào được hoàn toàn thả lỏng.
Lúc này rốt cuộc cũng rời khỏi mạt thế, đến thế giới tương đối hòa bình này, mặc dù là thế giới tiểu thuyết, nhưng cậu biết rõ nhân vật và tình tiết, Lâm Lộc Khê có lòng tin có thể sống rất tốt.
Quan trọng hơn chính là, hiện tại cậu hoàn toàn không muốn động, chỉ muốn nằm trên giường, hưởng thụ cuộc sống làm một con cá mặn vui vẻ.
Lâm Lộc Khê chớp chớp mắt, ừ một tiếng, “Tôi đều nhớ kỹ, cậu đừng lo lắng, ngày mai thi đấu khẳng định không thành vấn đề.”
Nói xong, Lâm Lộc Khê đi về phía cửa.
Việt Tinh Hà giữ chặt cánh tay cậu, cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi nói từng chữ: “Tiểu Khê thật lợi hại, có mấy động tác tôi không quá thành thạo, Tiểu Khê có thể bồi tôi luyện tập một chút không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang dỗ dành trẻ con.
Lâm Lộc Khê nhớ tới trước kia có một người mẹ cũng dỗ dành đứa con trai nghịch ngợm của mình như vậy, lúc ấy bọn họ đang bị một đám gián biến dị đuổi gϊếŧ, trốn trong một góc khuất, đứa bé kia mặc kệ người mẹ dỗ dành thế nào cũng không chịu ngừng khóc, sau đó bị người mẹ bịt miệng, hung hăng véo một cái.
Bất quá lúc ấy đã muộn, đám gián biến dị kia vẫn phát hiện ra bọn họ. Gián được gọi là tiểu cường, là có lý do.
Mấy chục người cuối cùng chỉ còn lại hơn mười người còn thở, khắp nơi đều là tay chân bị cắn đứt.
Nghĩ đến chuyện không tốt, ánh mắt Lâm Lộc Khê tối sầm lại.
Việt Tinh Hà cảm nhận được khí chất toàn thân cậu trong nháy mắt liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, giống như từ một con thỏ trắng nhỏ yếu vô hại, đột nhiên biến thành một con báo săn hung mãnh nguy hiểm.
Lâm Lộc Khê lại giương khóe miệng lên, nheo hai mắt, hàng mi dày che khuất đáy mắt, nhìn không ra chút cảm xúc nào, “Được thôi, vừa lúc tôi cũng luyện tập thêm lần nữa, tránh ngày mai thi đấu đột nhiên quên mất.”