Lâm Lộc Khê mải nghĩ đến tình tiết trong truyện, không chú ý có một nữ sinh bưng khay cơm đi ngang qua, dường như bị vấp chân, tay loạng choạng, thức ăn thừa trong khay sắp đổ xuống.
"Cẩn thận!"
Lâm Lộc Khê đang định né tránh thì dừng lại, lúc này đã không kịp nữa, Việt Tinh Hà vươn tay ôm eo cậu, kéo vào lòng.
Xung quanh im phăng phắc.
Trên lưng Việt Tinh Hà dính đầy thức ăn thừa, canh cặn, còn Lâm Lộc Khê được anh bảo vệ kỹ càng, không dính một giọt nào.
Nữ sinh kia nhìn thấy mái tóc vàng của Việt Tinh Hà ướt sũng nước canh, còn dính cả cơm rau, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Xong rồi, xong đời rồi.
Rõ ràng cô chỉ muốn Lâm Lộc Khê mất mặt thôi mà! Tại sao Việt Tinh Hà lại giúp cậu ta chứ?
Gương mặt nữ sinh lúc xanh lúc trắng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Cô chỉ vô tình thôi, tuy kết quả không thành công, nhưng Việt Tinh Hà dịu dàng như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu cho cô.
Nữ sinh vội vàng nhìn về phía Việt Tinh Hà, sau đó cả người run lên, như rơi vào vực sâu băng giá.
Đôi mắt vàng nhạt ấm áp ngày thường, cô không thể ngờ lại nhìn thấy sự lạnh lùng và chán ghét trong đó?
Dù chỉ trong khoảnh khắc, chớp mắt nhìn lại, ánh mắt anh khi nhìn Lâm Lộc Khê vẫn dịu dàng như gió xuân, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nữ sinh kinh hãi đến mức cứng đờ người, quên cả xin lỗi. Bạn đi cùng cô kéo áo nhắc nhở cô mau xin lỗi rồi chuồn lẹ.
Kết quả nữ sinh nhìn thấy cô bạn, đồng tử co rút, trong lúc sợ hãi lại lao đến túm tóc cô ta, "Tất cả là do mày xúi giục, là mày xui tao đi hại Lâm Lộc Khê! Tất cả đều là lỗi của mày!!"
Người còn lại cũng là nữ sinh, nhìn thấy mọi người xung quanh xúm lại chỉ trỏ, lập tức tái mặt phủ nhận, quay đầu bỏ chạy, nhưng lối đi không biết từ lúc nào đã bị dòng người chặn kín, không còn đường thoát.
"Tự mày làm, liên quan gì đến tao? A! Tóc tao mới làm hai nghìn đồng đấy, buông tay ra! Con khốn!"
Cả hai đều không muốn nhận lỗi, bọn họ biết đám nữ sinh cuồng si Việt Tinh Hà có thể làm ra chuyện gì, lúc này sự việc đã náo loạn, không còn giữ được thể diện, chỉ muốn đổ hết trách nhiệm cho nhau.
Hai nữ sinh kia đã xông vào đánh nhau túi bụi, còn Lâm Lộc Khê vẫn ngơ ngác ngồi trong lòng Việt Tinh Hà.
Nói ra thì Việt Tinh Hà cũng chỉ hơn Lâm Lộc Khê vài tháng tuổi, nhưng thoạt nhìn, Lâm Lộc Khê vẫn mang dáng dấp thiếu niên chưa phát triển hết, còn Việt Tinh Hà đã mang dáng vóc đàn ông trưởng thành.
L*иg ngực anh rộng lớn, đủ để che chắn bão tố.
Hơi thở phảng phất mùi nước hoa nhàn nhạt, rất dễ chịu, khiến Lâm Lộc Khê liên tưởng đến ánh nắng, gió xuân, và cả mặt hồ đóng băng lấp lánh vào mùa đông.
Từ trước đến nay đều là cậu bảo vệ người khác, chưa từng được ai che chở. Chỉ vì dị năng của cậu khá đặc biệt, trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, một dị năng giả hệ Mộc như cậu có thể phát huy 200% thậm chí là 300% sức mạnh.
Vì vậy, bảo vệ người khác là điều hiển nhiên cậu phải làm.
"Em có bị sao không?"
Chàng trai bất động, Việt Tinh Hà quan sát cậu từ trên xuống dưới, lông mày vừa nhíu lại đã nhanh chóng giãn ra, nhanh đến mức không ai nhận ra. Chẳng lẽ là sợ rồi? Nhát gan thế này thì làm sao làm gián điệp được?
"Cả khi em không động đậy thì cũng chẳng bị gì."
Lâm Lộc Khê có chút bất mãn trừng mắt nhìn anh, cậu đã chuẩn bị né tránh rồi.
Nhảy xuống khỏi người anh, Lâm Lộc Khê nhìn thấy mớ hỗn độn trên lưng anh, cau mày, gương mặt luôn ôn hòa lúc này lại toát lên vẻ nghiêm nghị, khí chất trở nên có phần nguy hiểm.
Chris bị cậu thay đổi sắc mặt đột ngột dọa sợ, sau đó lại cảm thấy mình nhìn nhầm.
Cậu ta chỉ là một kẻ vô dụng, lười biếng, có dị năng cấp F mà thôi.
Tần Hạo nhìn chằm chằm vào lưng áo bê bết của Việt Tinh Hà, hai mắt đờ đẫn, nuốt nước bọt.