Chương 8
“Hoan nghênh trở về, Akashi-kun.”“Tôi đã về.”
※
Akashi đi Hokkaido giao lưu học tập đã một tháng.
Kuroko có chút xuất thần nhìn vị trí thường ngày mà Akashi ngồi, tính tính, người kia hình như sắp về rồi.
Những đường chuyền dài, bây giờ mình đã luyện tập đến rất quen thuộc. Hơn nữa, gần đây khi đang luyện tập, lại nghĩ ra một phương pháp chuyền mới.
Vô luận thế nào, đều muốn cho hắn xem.
Kỹ năng mới của mình, hắn là người thứ nhất để ý.
“Tetsu-kun~~~”
Một âm thanh nữ sinh vang dội xa xa, không cần nhìn Kuroko cũng biết, là quản lý xinh đẹp mới nhậm chức của đội bóng rổ Teikou —— Momoi Satsuki. Satsuki cùng lớp với Kuroko, hơn nữa Kuroko là thành viên chính tuyển ôn hòa bình thường nhất (?), quan hệ của hai người tựa như chị em.
Lúc này vừa lúc huấn luyện xin giải lao, Kuroko giúp Murasakibara cột tóc, Momoi thì ở một bên hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Kuroko.
“Tetsu-kun, nghe bảo ngày mai lớp nấu ăn, nội dung là crepes ~ tớ có thể chung tổ với Tetsu-kun không?”
Lần trước lớp nấu ăn, Kuroko làm cơm cuộn trứng ăn ngon đến mức Momoi thiếu chút nữa sinh ra du͙© vọиɠ “Đem người này lấy về nhà”, sau đó, Momoi ở trong lòng âm thầm thề, về sau trong lớp nấu ăn nhất định phải cùng tổ với Kuroko, làm một ấu trùng hạnh phúc ~
“Không thành vấn đề… Momoi-chan thích món gì như thế nào?”
Giúp Murasakibara cột chặt tóc, đôi mắt lam của thiếu niên mang theo ý cười trước sau như một ôn hòa nhìn về phía Momoi.
“Chuối phủ sôcôla!!!” Momoi trên đầu đã muốn toát ra mấy mảng phấn hồng, giống như thiếu nữ nhìn thấy thần tượng trong lòng. Chẳng qua, đối tượng của cô là đồ ăn…
“Không thành vấn đề… Bất quá… Vấn đề này tương đối thất lễ… Momoi-chan không sợ béo phì sao?”
Ai ——?
Thình lình mà nghe được từ ‘béo phì’ như thiên lôi sét đánh, nhìn đôi mắt thiếu niên trong suốt đơn thuần lo lắng, thiếu nữ đáng thương cân nhắc thật lâu giữa mỡ cùng mỹ vị, rốt cục hạ quyết tâm bỏ qua lộc ăn, nước mắt vô hạn mà chạy đi.
Nhìn theo bóng dáng Momoi chạy vội, Kuroko có chút bật cười.
Xoay đầu lại, bốn người tầm mắt lóe sáng đồng loạt tụ lại Kuroko, dọa hắn nhảy dựng.
“A a Kurokocchi tớ thích nhất là crepes. Đương nhiên so với crepes tớ càng thích Kurokocchi hơn cho nên nếu như là Kurokocchi làm crepes tớ liền rất rất rất thích ~~~”
Kise là người thứ nhất bổ nhào đến, ôm bả vai mảnh khảnh của thiếu niên bắt đầu cọ xát.
“Tên Kise chết tiệt buông ra cho tôi! Tớ cũng muốn nếm thử, chút nữa Tetsu làm crepes nha!”
Aomine một bên kéo người nào đó từ trên người Kuroko lôi xuống dưới, một bên vỗ bả vai của thiếu niên.
“Chòm sao bói toán nói, ngày mai vật may mắn của tôi là crepes.”
Midorima đẩy mắt kính. Bất quá trong đáy mắt ngoài chờ mong còn có hơi hơi đỏ lên hai bên gò má khiến người hoài nghi cái này có phải là bói toán hay là chiêu bài tạm thời…
“A ~ A ~ Kurocchin nếu lỡ làm nhiều crepes, mặc kệ bao nhiêu tớ đều sẽ giúp cậu tiêu diệt sạch~”
Không ai hoài nghi năng lực tiêu diệt thức ăn của Murasakibara…
Kuroko đối mặt với ánh mắt sáng ngời tham ăn (?), ngẫm lại sức ăn của mấy người này, làm bao nhiêu cũng không đủ để nhét kẽ răng… Hắn đã quyết định sau khi kết thúc huấn luyện đi đến cửa hàng tiện lợi mua nguyên…
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kuroko đang nghĩ đến nguyên liệu nấu ăn, vài vị đội viên đều nghĩ “Có thể ăn crepes tình yêu do Kuroko-chan đích thân ra tay làm”, một bên não đang tưởng tượng ra bộ dáng thiếu niên mặc tạp dề bận rộn…
Địa phương nào đó trong lòng có cảm giác, ấm áp mà muốn hòa tan…
Ngày hôm sau vừa kịp lúc tham dự trận đấu trung học, lớp nấu ăn của Kuroko vẫn chưa kết thúc, mà Akashi cũng chưa trở lại. Thế hệ kỳ tích bốn người một lúc cùng lên sân, vài người đều điên cuồng bùng nổ, 4 cá nhân đối diện 5 cá nhân tàn bạo đến thương tích đầy mình.
“Kuroko tự mình làm thức ăn…” Midorima vừa nghĩ, đem bóng trong tay bắn xa hơn.
“Tetsu tự mình làm…” Để kiềm ham muốn ăn crepes, Aomine không ngừng lên rổ.
“Kurokocchi làm ~~~” Kise đẹp trai xoay người, nhảy lấy đà, bắn rổ, liên tục vài làm vài lần.
“Crepes của Kurochin, nhất định cũng giống như Kurochin nhỏ nhỏ, mềm mềm…” Murasakibara một bên mơ màng, một bên mạnh mẽ bắt lấy đường chuyền của cầu thủ đối phương.
Giây cuối cùng.
Các đội viên đáng thương chờ đợi, cũng không biết nguyên nhân bọn họ tử trận, kỳ thật là vì một khối crepes nho nhỏ…
“Thực xin lỗi tôi đến chậm… A, trận đấu đã kết thúc sao?”
Kuroko vội vàng đẩy ra cửa sân bóng rổ, không nhìn đến đội ngũ đối đầu, chỉ nhìn đến một tổ bốn người như dãy cầu vồng chớp chớp suy nghĩ nhìn hắn.
Lúc Kuroko đem gói to phóng tới ghế dài, vài người bật dậy, nhảy nhót, trên người tập trung toàn lực bổ nhào tới.
“Tetsu / Kurokocchi / Kuroko / Kurochin crepes của tớ!!!”
Mắt thấy mấy người tranh đấu gay cấn càng ngày càng đến gần, phát ra sát khí đã muốn ảnh hưởng đến đội hai, đội ba bên cạnh đang tập luyện, Kuroko-chan không thể không ra tiếng nhắc nhở ——
“Cái kia, chỗ này có đủ cho bốn người, không cần lo cho Akashi-kun, vừa vặn đủ cho các cậu…”
Lời còn chưa nói hết, nụ cười bất đắc dĩ của Kuroko liền cứng ngắc trên mặt.
Một cái cánh tay thẳng tắp từ phía sau giữ chặt cổ của hắn, thân người quen thuộc dán lên lưng, cảm giác mấy ngày xa cách, kim loại lạnh lẽo chạm vào hai gò má thanh tú.
“Akashi cậu làm gì…”
Aomine nhìn đến mũi kéo di chuyển trên mặt Kuroko, cảm giác tâm đều lên tới cổ họng.
“Mọi người, trừ Tetsuya, chạy 100 vòng quanh trường.”
“Kurokocchi…”
“200 vòng.”
Âm thanh Akashi không lớn, nhưng là tất cả mọi người đều có thể từ âm thanh lạnh lùng của hắn cảm nhận được tràn đầy sát khí.
Lạnh như băng, tàn bạo, tràn ngập khát vọng máu me…
Tiếp tục đứng yên thế này sẽ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ ma vương kia, Aomine mấy người lo lắng nhìn Kuroko liếc mắt một cái, vẫn là theo lời bắt đầu chạy chậm.
200 vòng… Hy vọng sau khi chạy xong còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai…
Sau khi mấy người nọ rời đi, Kuroko càng thêm gian nan.
Akashi cũng không nói câu gì, nhưng mà, càng tăng lực cánh tay, thiếu niên hô hấp dồn dập, rõ ràng bởi vì động tác của hắn có chút thiếu không khí.
Kéo trong tay Akashi như trước vững vàng ngay cả trong mộng vẫn xuất hiện mấy lần dừng lại trên mặt, nhìn trong con ngươi màu băng lam kia bất lực cùng mê man, Akashi trong lòng có hơi hơi đau đớn.
Câu nói kia của Kuroko “Không cần lo cho Akashi-kun” châm đến nơi ngọn lửa sâu nhất trong lòng Akashi.
Không cần lo cho tôi… Cậu dám nghĩ đến cái này sao…
Akashi vô pháp kiềm chế cơn cuồng bạo trong lòng, hắn luôn luôn là một người lý trí đến tàn khốc, lại bởi vì một câu nói như vậy mà thất thố.
Dùng toàn thân điều chỉnh lại lý trí, hắn mới có thể khống chế chính mình không làm hắn bị thương.
Thật lâu sau, lâu đến nỗi Kuroko đã có chút mê muội, Akashi rốt cục buông hắn ra.
“Cái kia… Akashi-kun…”
“…” Akashi quay đầu đi chỗ khác, lửa giận trong lòng hắn hoàn toàn không có bình phục.
“Akashi-kun, cái này…”
Kuroko đưa cho Akashi một cái túi, thể tích cùng phân lượng cũng không nhỏ.
“Đây là của Akashi, bởi vì cậu hình như không thích ô mai, cho nên tôi có làm riêng một ít…”
Lúc trước Teikou mấy người bọn họ đi ra ngoài chơi, trên đường đi Kise mua milkshake, toàn bộ đều là vị ô mai, Akashi cau mày uống một ngụm, liền ném xuống toàn bộ.
Mặt Akashi một trận xanh, một trận trắng.
Qua một hồi lâu, vẻ mặt của hắn rốt cục khôi phục lại thái độ bình thường.
Nhẹ nhàng cắn một cái, hương vị chanh thực nhẹ nhàng khoan khoái, ôn nhuận thanh tân, cùng người thiếu niên này cảm giác như nhau.
“Mùi vị không tệ.”
Nghe vậy, Kuroko lộ ra một cái cười nhạt.
“Vậy là tốt rồi.”
Đeo bao cổ tay vào, Kuroko chuẩn bị tiếp tục chuyền bóng, Akashi lấy laptop ra, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo kế hoạch huấn luyện.
“A, đúng rồi.”
Kuroko đột nhiên dừng lại, đôi mắt dị sắc có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“Hoan nghênh trở về, Akashi-kun.”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cao lớn, chiếu đến trên mặt thiếu niên, thoạt nhìn gần như trong suốt.
“Tôi đã về.”
Giơ lên laptop, ngăn cản tầm mắt chung quanh, nụ hôn Akashi đặt trên môi Kuroko, một cái hôn rất nhẹ.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Còn ngọt ngào mấy chương, khả năng sẽ có điểm ngược nhỏ?
Dù sao kỳ tích cuối cùng phân ra… Bất quá ta chỉ hứa hẹn, chỉ biết ngược rất ngắn mấy chương ~ đây là một thiên hạnh phúc Đỏ Đen ngọt văn không có lầm ~XDDD