Chương 6
[Cậu tốt nhất cầu nguyện hắn bình an vô sự, không phải, nếu hắn mất một sợi tóc, tôi sẽ cắt đi một đầu ngón tay của cậu. Mặc kệ có phải do cậu làm hay làm, tôi đều sẽ tính hết lên người cậu.]※
Khai giảng ngày đầu tiên, Kuroko trên đường đi đến trường, xa xa chợt nghe thấy âm thanh đầy sức sống của Aomine:
“A Tetsu —— cậu mặc đồ nhiều quá …”
Thiếu niên với chiếc áo sơmi cao cổ màu nhạt quay đầu lại, màu lam trong mắt tràn đầy ý cười.
“Aomine-kun, đã lâu không gặp.”
Aomine đạp xe đạp đến, lấy cặp sách của Kuroko, phóng vào rổ xe đạp. Bước xuống xe đẩy đi, cùng Kuroko đi bộ một đoạn.
“Aomine-kun lại đen hơn…”
“A a phải không? Tớ đi Okinawa, chơi rất vui ~ Còn Tetsu? Nghỉ hè vui không?”
“Cái này…”
Kuroko nhớ lại một chút về kỳ nghỉ hè của mình, đầu tiên là đau đến chết đi sống lại với việc huấn luyện sự mềm dẻo, sau đó là bách chiến trăm thua với trò “Chơi trốn tìm”, cuối cùng là vô số lần luyện chuyền bóng, ném bóng, cắt bóng…
Còn có làn da nóng của người kia xâm lấn trên môi, luôn luôn là loại cảm giác cháy bỏng…
“Tetsu, làm sao vậy?”
Từ trong ký ức bừng tỉnh, Kuroko nhìn nhìn vẻ mặt thân thiết của Aomine, đột nhiên nhớ tới kỹ thuật bóng rổ mới của mình.
“Aomine-kun, nói không chừng, chúng ta có thể chơi bóng rồi cùng nhau đó còn có thể cùng tham gia trận đấu.”
Giống như giấc mộng lớn nhất đời của mình sắp đạt thành, trong mắt Kuroko lóe lên ánh sáng ngời, hai má cũng có chút ửng đỏ.
“Phải không, tớ rất mong chờ, Tetsu.”
Nhu nhu sự mềm mại của Kuroko, Aomine cười đến sang sảng.
Hôm nay là trận đầu huấn luyện của học kỳ mới, bất quá, Akashi tuyệt không lưu tình, vừa vào đã bắt chạy bộ 20 vòng, ngay sau đó lại là luyện tập đấu đối kháng 3 vs 3.
Nghỉ hè nên vận động không đủ, các thiếu niên đều cảm thấy tứ chi như nhũn ra, bất quá, không người nào dám la lớn.
Phải nói, là không có người nào có can đảm la lớn.
Chỉ cần có người há mồm muốn nói chuyện, liền lập tức thấy ánh mắt sắc bén, sáng ngời của người kia nhìn mình…
Sau đó, không, sẽ là không có sau đó.
“Tôi công bố danh sách nhóm mới. Tôi, Daiki, Atsushi… , cuối cùng, Kuroko Tetsuya.”
Một tầng kích động nổi lên.
“Hắn là ai? Căn bản không có nghe nha?”
“Học sinh chuyển trường?”
“Không phải… Hình như là một người trong nhóm 3…”
“Cái gì? Nhóm ba? Là thật hay giả?”
Akashi đối với hết thảy lời này đều mắt điếc tai ngơ.
“Tetsuya, đến đây.”
Đám người đang lên tiếng nghị luận bỗng nhiên im bặt.
Tất cả mọi người cảm thấy, địa phương này đột nhiên xuất hiện một mái tóc màu băng lam, thiếu niên mặt mày thanh tú màu, an tĩnh đứng tại chỗ, giống như hắn vẫn luôn ở nơi đó.
Midorima, Murasakibara đều không có phản ứng quá lớn, Aomine thì khó nén hưng phấn cùng vui sướиɠ.
“Tetsu, thật tốt quá…”
“Nói đùa chuyện gì vậy? cậu nghiêm túc sao, đội trưởng?”
Một âm thanh có chút âm lãnh đánh gãy lời nói Aomine, đúng là người của đội một Haizaki.
Nam nhân thân thể cao lớn với những vết thương loang lổ chồng chéo nhau, ánh mắt lợi hại mà nhìn chằm chằm thiếu niên gần như trong suốt, có chút coi rẻ, có chút trào phúng, có chút cảm thấy buồn cười.
“Cậu nghi ngờ tôi sao, Haizaki?”
Giây tiếp theo, Haizaki liền cảm thấy áo mình bị hung hăng giữ chặt, một cỗ lực mạnh mẽ đánh hắn mất cân bằng, chật vật té trên mặt đất.
“Lá gan không nhỏ.”
Đôi đồng tử yêu dị từ trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệt của Haizaki trên mặt đất, lạnh lùng nở nụ cười.
“Tôi không muốn nói lời dư thừa. Haizaki, Shintarouu, Atsushi một tổ, tôi cùng Daiki, còn có Tetsuya một tổ, 3 vs 3, hai đội phân định thắng bại, mười phút sau bắt đầu.”
Trận đấu này, mặc kệ là Midorima, Murasakibara, hay là Aomine, ai cũng đều cảm thấy đây là một trận đấu không thể tưởng tượng được.
Aomine không ngừng nhận được bóng từ các góc độ, các phương hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh, phương hướng chuẩn xác, đường bóng xảo quyệt, hắn không kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng lên rổ, thành công.
Mà Akashi chính là đứng ở trên ba phần sân, từ đầu tới đuôi đều không thay đổi vị trí, không ngừng ném bóng ba điểm.
Haizaki căn bản không biết bóng trong tay mình như thế nào biến mất không thấy, Kuroko cắt bóng dễ như trở bàn tay từ phía sau, hắn nổi giận rồi.
Bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ bé của nhóm ba, nói có điểm khó nghe, chính là phế vật này sẽ không thể hữu ích.
Người như vậy, cư nhiên một lần lại lần hai, lần hai rồi lần ba mà từ trong tay mình cắt bóng.
Quả thực là sự sỉ nhục đối với Haizaki hắn.
Không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ…
Hắm cố hết sức đâm vào người kia, Kuroko chỉ cảm thấy một cỗ lực rất mạnh đâm thẳng vào mình, còn chưa kịp phản ứng, Haizaki dùng một khuỷu tay thẳng tắp đánh vào mặt hắn.
Khoảng cách quá gần, không có khả năng… Tránh thoát.
Kuroko nhắm mắt lại, tính thừa nhận cơn đau này. Sau đó thân thể run nhè nhẹ vẫn thể hiện hắn sợ hãi.
“A ——”
Đoán trước được nhưng đau đớn cũng không hề xuất hiện.
Akashi bắt lấy khuỷu ta có ý đồ ấu đả Kuroko, mang theo tươi cười âm trầm, mãnh liệt đem toàn bộ khuỷu tay xoay ngược lại, một cái 180 độ, Haizaki cảm thấy một cỗ đau nhức, sau đó liền nghe thấy thanh âm xương mình bị lệch.
“Cậu không dùng tay để chơi bóng rổ, mà là muốn đánh người, như vậy, tôi có phải nên phế bỏ nó không?]
Âm thanh Akashi không lớn, nhưng khi Haizaki nghe thấy lại cảm giác màng tai mình một trận chấn động ong ong.
“Bây giờ, cậu có thể cút, đội bóng rổ không cần loại rác rưởi như cậu. A đúng rồi, tôi khuyên cậu không cần nghĩ đến việc trả thù Tetusya. Cậu tốt nhất cầu nguyện hắn bình an vô sự, không phải, nếu hắn mất một sợi tóc, tôi sẽ cắt đi một đầu ngón tay của cậu. Mặc kệ có phải do cậu làm hay làm, tôi đều sẽ tính hết lên người cậu.”
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả: Chapter 169 nói xuất hiện Haizaki… Tạm thời để ta đem hắn làm bia đỡ đạn đi ~
Lời vớ vẩn của editor: Ân~ Bổn vương rất ưng~~~~