Chương 10
(Chữ cái chương tiết, không thích nhầm lẫn)[Kỹ thuật bóng của cậu, là của tôi.]
[Hỉ nộ ái ố của cậu, là của tôi.]
[Thân thể đau đớn và vui thích của cậu cũng là của tôi.]
[Tất cả đều là của tôi. ]
[Cậu thuộc về tôi.]
※
Kuroko cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, cư nhiên sẽ có người trên sân bóng rổ không kiêng nể gì mà làm loại chuyện này.
Lại càng không nghĩ tới, chính mình là nhân vật duy nhất trong đó.
Trong mắt thiếu niên sân bóng rổ là thần thánh, là nơi mọi người gửi gắm thanh xuân, nhiệt tình, cùng giấc mộng, tựa như nơi các đấu thủ cờ vây với kỳ sĩ, là sân khấu mộng tưởng, là chiến trường chém gϊếŧ.
Kuroko có chút kinh hoàng.
Hắn bị Akashi dùng mảnh vải che đi đôi mắt, hai tay cũng bị bắt chéo sau lưng, bắt dựa lưng vào trong ngực Akashi. Hắn thật sự bị một bàn tay chế trụ cả hai bàn, Kuroko lần đầu tiên trong đời thống hận thể trạng của mình.
Đôi mắt nhìn không thấy, cho nên càng thêm lo âu.
Đôi mắt nhìn không thấy, cho nên càng thêm sợ hãi.
Ánh mắt nhìn không tới, cho nên càng thêm mẫn cảm.
Lưỡi người phía sau liếʍ lên vành tai, hắn có thể cảm giác rõ ràng tới nhường nào, mỗi một cái mυ'ŧ vào đều khiến hắn cả người run rẩy, giống như tất cả các dây thần kinh đều tập trung cảm nhận độ ấm nơi đó.
Kuroko cắn răng, tùy ý Akashi đùa bỡn vành tai mình, không có phát ra âm thanh.
Để tôi nhìn xem, cậu có thể chịu tới trình độ nào.
Akashi hơi hơi nheo mắt.
Tay kia nhàn rỗi bắt đầu chuyển động vén vạt áo lên, dò xét sờ vào. Tuy rằng vừa mới kịch liệt vận động, thân thể thiếu niên lại như trước có chút lạnh lẽo, bóng loáng mà lại có độ dẻo dai nhất định, bất đồng với nữ hài tử mềm mại, lại ngoài ý muốn làm người ta yêu thích không buông tay.
Akashi nhẹ nhàng từ thắt lưng chậm rãi hướng về phía trước vuốt ve, thong thả như đang nâng niu một bức tranh vô giá. Theo sống lưng hướng về phía trước, tới cổ, sau đó lại xuống phía dưới, chuẩn xác mà va chạm vào hai điểm trước ngực.
“Ngô… ”
Akashi đột nhiên dụng lực, đùa bỡn nơi ngay cả bản thân mình cũng chưa từng chạm qua, Kuroko kinh hách, môi bật ra một tiếng rên rĩ.
Bên trái nổi lên bị người tùy ý sờ soạng, ngay từ đầu đã đau đớn, càng về sau, cư nhiên dâng lên nhè nhẹ kɧoáı ©ảʍ cùng tê dại… Đến cuối cùng, bên phải cũng bắt đầu có chút mong mỏi âu yếm.
Rất mất thể diện.
Bản thân như vậy, rất vô dụng.
Kuroko tăng lực đạo cắn môi dưới, trong khoang miệng nhè nhẹ lan tràn vị máu, cuối cùng thân thể bình ổn cũng xao động.
Trong mắt Akashi hiện lên một tia kinh ngạc.
Rất kiên nhẫn, Tetsuya.
Phải nói, không hổ là Tetsuya.
Chính bởi vì cậy như vậy, mới để cho tôi ức hϊếp.
Quả nhiên, chỉ có làm cậu từ ngoài vào trong đều thuộc về tôi, mới có thể an tâm. Có nhiều kẻ mơ ước, nếu không sớm để tôi trở thành người quan trọng trong lòng cậu, thì sớm muộn gì có một ngày, cậu sẽ thuộc về người khác.
Bất luận người kia là nam hay là nữ, tôi đều không cho phép.
Tư duy Kuroko kỳ thật đã có chút hỗn loạn, một mảnh trạng thái tối đen, người phía sau mỗi một động tác đều bị phóng đại đến vô hạn, cho nên lúc tay Akashi từ áo lui ra, thân thể cứng chặt vô ý thức trầm tĩnh lại.
Cảm thấy phản ứng của Kuroko, Akashi liếʍ liếʍ khóe miệng, chơi đủ rồi bàn tay linh hoạt trượt vào trong quần rộng thùng thình của thiếu niên.
“A ——”
Akashi nghe Kuroko chợt cất cao giọng, có chút ác ý nở nụ cười.
Rốt cục, mặt nạ hoàn mỹ lộ ra vết nứt.
Du͙© vọиɠ của thiếu niên so với bạn cùng lứa kém hơn một chút, trong tưởng tượng của hắn, thậm chí là cực nhỏ, bây giờ đã phóng thích. Chỉ có vài lần, hắn vừa tỉnh dậy liền phát hiện trong chăn khác thường, thời gian này, hắn cũng chỉ là hơi hơi đỏ mặt chính mình đem chăn đơn đổi thành cái khác.
Giống như vậy, người mà chính mình tin cậy, tôn kính, thậm chí có chút ỷ lại lại yêu thương địa phương kia, không biết là bởi vì kɧoáı ©ảʍ hay là mất thể diện, hoặc là cả hai đều có, Kuroko vô pháp ức chế mà khóc.
“Dừng lại… Thả ra đi… Akashi-kun…”
Hai chân run rẩy rốt cục chịu không nổi sức nặng thân thể, mềm mềm mà trượt xuống, lại đem toàn bộ sức nặng giao cho người phía sau, biến thành càng thêm gần sát, tư thế ái muội.
Akashi càng ôm chặt người trong lòng hơn, đối với ánh mắt cầu xin tha thứ của thiếu niên điếc mắt tai ngơ.
Trong tay động tác một khắc cũng không ngừng, đối với Kuroko loại phương diện này mà nói gần như là con số không, động tác tần suất cùng lực đạo, cũng có thể được gọi là chặt chẽ.
Đối mặt với kɧoáı ©ảʍ như thủy triều, Kuroko rất nhanh liền tới đỉnh.
Từ đầu tới đuôi, hắn đều là nhân vật bị chi phối.
Đại não trong nháy mắt trở nên trống rỗng, để hắn có chút mê mang.
Kuroko mơ mơ màng màng nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Akashi, là ngày khai giảng. Akashi làm tân sinh đại biểu đứng ở trên đài chủ tịch, khoảng cách quá xa thấy không rõ khuôn mặt, lại có thể cảm nhận được khí thể lợi hại của hắn, giọng nói lạnh lùng như mũi kiếm.
Thật sự là một người rất lợi hại, nhất định là trời sinh độc đáo, hơn nữa lại là người rất có cố gắng.
Kuroko đứng trong dàn người phía dưới, đối với một Akashi trời sinh đã vượt trội hơn người, trừ bỏ sùng kính, còn có một chút khát khao.
Sau khi gia nhập đội bóng rổ, được Akashi một mình dạy riêng, trở thành chính tuyển Teikou, tìm được thứ bóng rổ thuộc về mình, cùng Teikou mấy người đồng thời trải qua mưa gió cùng luyện tập điên cuồng, cuối cùng thành Thế hệ Kỳ Tích.
Kuroko vẫn luôn thực cố gắng, hắn muốn trở thành sức mạnh của mọi người, cho dù chỉ có thể vẫn giấu kín trong bóng ma, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Kuroko vẫn luôn lấy linh hồn tinh lực thiêu đốt khi chơi bóng, hắn muốn được được người này tán thành cùng khích lệ, chẳng sợ chỉ là một gật đầu, một cái ánh mắt ôn hòa, đều có thể đủ để Kuroko tự đáy lòng thỏa mãn.
Tôi hiện tại, lại cùng với người kính yêu này… Làm được gì đây?
Kuroko đột nhiên, có cái gì đó, có một chút tan vỡ.
Hóa thành bụi, chậm rãi quy về tĩnh mịch.
Lạnh quá.
Kuroko có thể cảm thấy ý lạnh nơi hạ thân, một vật thể cường ngạnh nóng đến kinh người xâm nhập làn da phần đùi nhẵn nhụi, một chút khí lực hắn cũng không có, tùy ý người phía sau đùa nghịch.
Akashi chỉ cảm thấy chính mình kích động mà mất đi lãnh tĩnh cùng lý trí trước sau như một của mình. Thân thể thiếu niên có một loại lực hấp dẫn, rõ ràng hôn môi, âu yếm, chiếm hữu, lại càng ngày càng khát vọng, tựa như một khát khao thấy được một đoạn đen trắng rõ ràng, nhưng không biết từ nơi nào mở miệng.
Nhưng là, khi hắn nhìn thiếu niên lộ ra cái loại biểu tình khóc như cười, cái loại này, giống như nâng niu vào trong ngực loại đồ vật quý trọng tìm mãi không thấy, ném đi, lại rốt cuộc không được biểu tình kia.
Hắn lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Nhưng là, trong lòng lửa thiêu đốt như thế, chỉ có thân thể thiếu niên hơi lạnh có thể bình ổn.
Đem phân thân xâm nhập giữa hai chân thiếu niên, một lần lại một lần mà chiếm hữu, mang theo nhiệt tình lẫn nhau đều đốt cháy không còn gì.
Thuộc về tôi đi, Tetsuya.
Đem mảnh vải che đi ánh mắt thiếu niên tháo xuống, Akashi không chút nào ngoài ý muốn thấy được ánh mắt màu lam trong suốt.
Tinh tế đem những giọt nước mắt nhất nhất hôn tới, Akashi đem thiếu niên cuốn lại, một bàn tay đỡ lấy thắt lưng mảnh khảnh duy trì tần suất luật động, một bàn tay linh hoạt mà âu yếm ngay trước thiếu niên, đầu lưỡi thì ở cần cổ trắng nõn tới lui tuần tra.
“Dừng tay… A…”
Kuroko cảm thấy chính mình muốn nổ mạnh, nhiều địa phương mẫn cảm bị tập kích, kɧoáı ©ảʍ nuốt sống suy nghĩ của hắn, nuốt sống thể diện của hắn.
Akashi ác ý giữ chặt thiếu niên, cảm thụ được, hắn bất lực mà thống khổ run rẩy.
“Buông ra… Akashi… kun… ”
“Tetsuya, gọi tên tôi đi.”
Akashi hôn hắn, con ngươi dị sắc bởi vì du͙© vọиɠ mà phiếm phấn hồng, dùng khẩu khí dụ dỗ nói.
“Sei… Seijuurou…”
Âm thanh ôn nhuận bởi vì du͙© vọиɠ mà run rẩy, nhưng mà, nghe âm thânh thiếu niên thanh lãnh hô lên tên mình, mang theo ý tử hàm xúc ỷ lại cùng khẩn cầu, là, Akashi cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.
“Bé ngoan.”
Akashi buông tay ra, đồng thời, hắn cũng ở chỗ kia được ôn nhu bao lấy đạt tới cao tràoi.
Chưa nói tới niềm vui nhẹ nhàng vui vẻ cỡ nào, nhưng hắn cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.
Vì người này, rốt cục đã thuộc về hắn.
Khoác quần áo cho Kuroko, Akashi nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của hắn.
“Kỹ thuật bóng của cậu, là của tôi.”
“Hỉ nộ ái ố của cậu, là của tôi.”
“Thân thể đau đớn và vui thích của cậu cũng là của tôi.”
“Tất cả đều là của tôi.”
“Cậu thuộc về tôi.”
Akashi ở bên tai thiếu niên thấp giọng nỉ non, giống như ma chú.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Chữ nghĩa ngọt không? Ngọt không? (Chớp chớp mắt)
Đội trưởng ngươi chỗ nào tìm ra được mụ mụ đại thân như ta a~~~(bị pia phi)