Chương 1
[Lần đầu tiên nhìn thấy hắn vô sắc, ta đã muốn nhuộm lấy hắn bằng màu sắc của ta, chỉ độc nhất của ta]※
Thời điểm Akashi Seijuurou gặp gỡ Kuroko Tetsuya, là lúc hắn cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Thời điểm đó, Teikou bắt bọn họ phải là quán quân trong giải đấu lớn nhất nước, với vai trò đội trưởng, Akashi đã đạt được những thành tích đáng chú ý nên không còn ai dám hoài nghi khả năng của hắn nữa. Tuy rằng hắn một mực yêu cầu, bất quá chẳng có kẻ nào dám cãi lời hắn, bây giờ cảm thấy… Có chút nhàm chán.
Gần đây, lúc luyện tập đội ngũ, át chủ bài tiên phong Aomine Daiki thường xuyên thất thần, hữu ý vô tình mà hướng nhìn đến sân nhóm 3 luyện tập, giống như đang tìm bóng dáng ai đó, với bộ dáng ấy, đã sớm khiến cho Akashi chú ý.
“Daiki, chuyên tâm đi.” Akashi lạnh lùng nhắc nhở, không biết tại sao tên ngu ngốc kia lại vô cùng nhập tâm, chuyên chú nhìn chằm chằm người kia, không hề chú ý tới nhắc nhở của hắn.
Aomine thật vất vả tìm kiếm được bóng người điềm tĩnh màu băng lam trong nhóm 3, đang định hô lên “Tetsu”, lại không nghĩ tới sẽ có một thứ đồ vật lạnh như băng chạm đến vùng cổ của mình.
Cứng ngắc dời đi tầm mắt, một cây kéo đang được đặt giữa động mạch, một thứ kim loại lạnh như băng sáng bóng.
“Ha hả, xem ra gần đây tôi quá nhân từ rồi, Daiki.”
Aomine bắt đầu cảm giác lạnh cả người lan truyền từ đầu đến chân.
“20 vòng, ngay bây giờ.” Ngay lập tức, Aomine cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, có chút tiếc nuối không thể cùng Kuroko chào hỏi, đôi chân chân tuyệt đối không dám đình trệ, bắt đầu chạy vòng.
Đuổi Aomine đi rồi, Akashi đem tầm mắt chuyển đến nơi nhóm ba đang tiến hành luyện tập.
Trong mắt Akashi, nhóm ba đều là phế vật, không có tư chất, lại càng không đáng để giao lưu trò chuyện.
Mà giữa những người này, ai lại có tư chất, để tên Aomine Daiki ngu ngốc chú ý?
Hình như… Có chút thú vị… Vừa lúc gần đây thực nhàm chán…
Akashi sờ sờ cây kéo bước tới, tâm tình sung sướиɠ nở nụ cười.
Sau khi đội chính kết thúc luyện tập, Aomine chạy nhanh đi thu thập đồ đạc, vội vã ly khai, mang theo một chút vội vã cùng… hớn hở?
“Chòm sao bói toán nói, đường tình duyên của Aomine gần đây rất tốt… Tên kia, quen bạn gái sao?” Midorima đẩy mắt kính, đối với hành vi kì lạ gần đây của đồng đội bắt đầu đưa ra phán đoán. Murasakibara vẫn còn cắn kẹo que, đối với tin tức lề đường của Midorima tỏ vẻ không hề hứng thú.
“Shintarou, Atsushi, đi theo ta.”
Ba người đi tơ sân bóng rỗ cũ phía bắc của trường. Bởi vì nơi này quá mức cũ kỹ, ít ai muốn đến đây luyện tập. Nhưng mà, lúc này sân bóng lại sáng đèn cho thấy bên trong thật sự có người.
Vừa vào cửa, ánh mắt Akashi liền chặt chẽ mà nhìn thiếu niên bên cạnh Aomine.
Rõ ràng vóc người nhỏ nhắn không thích hợp vận động, màu da quá mức trắng nõn, không khoa trương nhưng ngũ quan lại tinh xảo, cùng với… Cùng với mái tóc cũng như đôi mắt đều là màu băng lam .
Kuroko và Aomine vẫn đang nói chuyện.
Trong mắt Akashi, thiếu niên lẳng lặng đứng nơi đó, chuyên chú nhìn Aomine, khóe môi nhếch lên man theo ý cười vừa nhẹ vừa nhu hòa. Không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn, khí chất tồn tại gần như không màu. Akashi cảm thấy một cỗ mãnh liệt hưng phấn, so với lúc trước khi vừa tới Teikou, nhiều người vẫn hoài nghi năng lực của hắn chỉ mới học năm nhất đã được làm đội trưởng càng hưng phấn hơn.
Quả thật rất hiếm thấy, người có khí chất vô sắc như thế này.
Tựa như một trang giấy, khiến người ta vội vã mà muốn nhuộm lấy hắn bằng màu sắc của chính mình, chỉ độc nhất của mình.
Đối mặt với ba người Murasakibara, Midorima, Aomine, Akashi biểu đạt ý tưởng của bản thân một cách rất rõ ràng ——
“Đối với người này, tôi quả thực rất có hứng thú.”
Murasakibara cùng Midorima rõ ràng cảm thấy kinh ngạc, mà trong mắt Aomine ngoại trừ kinh ngạc, còn có một loại địch ý.
Một loại địch ý giống như đồ vật của mình sắp bị ai đó cướp đi.
Akashi đầy hứng thú nhìn Aomine mang theo địch ý trong mắt, lại dùng biểu tình lãnh đạm nhìn nhìn thiếu niên nhợt nhạt màu lam, ý cười trên khóe miệng càng thêm mở rộng.
Aomine, cậu vẫn còn quá non.
Nếu như vật của mình đã bị để ý, thì phải giữ thật chặt, nhất định phải giấu ở một nơi không ai tìm thấy, để thế giới của hắn chỉ có một mình ngươi.
Nếu không, sẽ bị cướp đi.