Mãi Mãi Là Bao Lâu

Chương 1

Phó Lâm Uyên dựa vào chân tôi, ngủ thϊếp đi.

Nhìn anh thật sự rất rất mệt.

Sau một ngày làm việc, anh vội vàng chạy về nhà, cả người mệt mỏi vẫn đút cơm, tắm rửa, giặt quần áo rồi mát xa cho tôi,...

Lòng bàn tay anh thô ráp, mười đầu ngón tay đầy những vết chai vừa dày vừa cứng.

5 năm qua, ngày nào cũng vậy, anh chưa từng bỏ một ngày nào, luôn cố gắng mát xa để giúp tôi phục hồi.

Tôi khẽ gọi anh: “Chồng ơi, anh lên giường ngủ đi, đừng để bị cảm.”

Anh ậm ừ trong vô thức rồi theo bản năng lại bóp bóp chân tôi vài lần, cuối cùng không cưỡng được cơn buồn ngủ nên tiếp tục gục xuống thϊếp đi.

Lòng tôi tràn ngập đau khổ.

Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Trần Tiểu Nhu được gửi đến.

Tôi không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Tin nhắn Trần Tiểu Nhu gửi cho Phó Lâm Uyên toàn là tủi thân lên án.

“Phó Lâm Uyên, anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Anh không thể đẩy em ra xa như vậy!”

“Em mắc kẹt rồi, không thoát ra được, hoàn toàn không thoát ra được.”

“Anh giúp em một chút được không? Tới gặp em một lần, một lần thôi được không?”

“Em không biết nên làm gì bây giờ, em không buông bỏ được, em không quên được, thật sự em không làm được! Em đau quá, đau quá…”

Tôi nhìn từng dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình, cảm giác nghẹn thở, toàn thân cứng đờ, hai mắt khô khốc, mãi cho đến khi hình ảnh trước mắt nhòe đi.

Cuộn lên trên, màn hình trắng.

Hiển nhiên là Phó Lâm Uyên đã xóa lịch sử trò chuyện giữa hai bọn họ.

Dù tất cả tin nhắn của Trần Tiểu Nhu không hề nhắc tới một từ “yêu”.

Nhưng tôi biết, cô ấy yêu Phó Lâm Uyên, hơn nữa, Phó Lâm Uyên còn chưa dứt khoát từ chối tình cảm của cô ấy.

Phó Lâm Uyên tỉnh dậy.

Thấy tôi còn chưa ngủ, anh mỉm cười xin lỗi rồi ôm tôi nằm xuống.

Nhưng ngay khi nhìn thấy điện thoại trong tay tôi, rõ ràng tôi cảm thấy thân thể anh hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng bơ đi.

“Bé ngoan, em mệt chưa, anh ôm em ngủ nhé?”

Anh khẽ hôn lên trán tôi.

Kéo tôi vào lòng.

Mỗi đêm trước khi ngủ, anh đều hôn tôi như vậy, mang theo vô vàn yêu thương cùng quý trọng.

Nhưng đêm nay, tôi cảm thấy anh hơi lơ đãng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua điện thoại di động rồi lại thôi.

Hàng rào vững chắc vừa được dựng lên trong lòng tôi cứ thế dần dần sụp xuống.

Tôi duỗi tay ôm cổ Phó Lâm Uyên, không chút do dự đưa môi mình đến trước mặt anh, hôn lên mặt, lên mũi, lên tai anh…

Trong mắt Phó Lâm Uyên tràn ngập ý cười, giọng khàn khàn gọi tôi “Tiểu yêu”, thở gấp hơn rồi đáp lại tôi thật mạnh mẽ.

Bên tai tôi toàn là tiếng anh dỗ dành, nói yêu tôi.