Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Pháo Hôi Của Giáo Thảo

Chương 17

Tòa nhà thí nghiệm và tòa nhà giảng dạy nối liền với nhau bằng hành lang, không cần phải đi xuống lại.

Đàm Tiểu Bạch gật đầu, đi bộ với dáng vẻ khá buồn cười.

Cuối cùng cũng lên đến tầng bốn của tòa nhà giảng dạy, Đàm Tiểu Bạch vội vã chạy vào nhà vệ sinh, giải quyết xong, Lạc Trừng chợt nhớ ra Chu Thời Duệ đang học ở đây.

Hình như là phòng B-429.

Lạc Trừng không chắc chắn lắm, liền lấy điện thoại ra xem.

Ừ, là phòng B-426.

Dạo này cậu và Chu Thời Duệ trò chuyện nhiều hơn bình thường, ngoài việc trêu chọc hay kiểm tra, Lạc Trừng thường gửi tin nhắn trêu chọc Chu Thời Duệ, đa phần là những trò đùa nhạt nhẽo.

Chu Thời Duệ vẫn trả lời một cách lạnh lùng, có thể bản chất của anh vốn không phải là người nhiệt tình, nhưng hầu như lúc nào cũng hồi đáp.

Vừa nãy, Lạc Trừng đã gửi cho anh một bức ảnh đại diện ngộ nghĩnh lúc điểm danh, tiện thể hỏi anh đang học ở đâu.

Chu Thời Duệ trả lời: [Hai tiết lý thuyết, ở B-426.]

Đoán chừng Chu Thời Duệ vẫn chưa đi, Lạc Trừng nghĩ đã lâu không thực hiện "kế hoạch trai thẳng" của mình, liền quyết định ghé thăm một chút.

Sau khi tạm biệt Đàm Tiểu Bạch, Lạc Trừng đi một mình.

Khi đến B-426, không ngờ lại gặp một giảng viên đại học vẫn còn dạy thêm giờ, Lạc Trừng ngạc nhiên áp mặt vào cửa sau, cố gắng tìm Chu Thời Duệ.

Cậu có thói quen nhìn về phía trước, nhìn một vòng, mới nhận ra Chu Thời Duệ ngồi ở hàng ghế sau. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngồi thoải mái trên ghế, kính nửa gọng đặt trên sống mũi cao, đường nét khuôn mặt vô cùng sắc sảo.

Trình Dư Phi thường không thích nghe lý thuyết trên lớp, cúi thấp người chơi game, nhưng chơi mấy ván đều thua, bực tức ngồi thẳng dậy, quay ra nhìn một cái.

"Cái…đù..." Trình Dư Phi nhỏ giọng nó: "Anh Duệ, nhìn cửa sau kìa, người đó có phải là Lạc Trừng không?"

Chu Thời Duệ nghe thấy giọng nói của anh ta, đầu tiên là tỏ ra khó chịu, sau đó dừng lại một chút, quay đầu nhìn lướt qua bên ngoài.

Cửa sau có một ô kính hình chữ nhật, rất hẹp. Lạc Trừng áp mặt vào đó, trông làn da trắng trẻo và dễ thương, đôi mắt to tròn, đầu mũi bị ép đến mức hơi đỏ lên.

Khi ánh mắt họ giao nhau, Lạc Trừng lập tức nở nụ cười đầy ngạc nhiên vui mừng, đôi mắt cong cong, còn giơ tay bám vào khung cửa kính rồi nhẹ nhàng vẫy tay.

Chu Thời Duệ khựng lại, liền nghe Trình Dư Phi nhỏ giọng nói: "Đúng là cậu ấy rồi, trời ạ, mắt mình tốt thật đấy, người không bị cận thị như chúng ta thật sự là thiên tài... Lạc Trừng sao lại đến tìm cậu vậy? Chẳng phải tiết này cậu ấy đang học ở tòa nhà thí nghiệm sao? Lại còn chạy xa như vậy đến tìm cậu..."

Trình Dư Phi thể hiện vẻ mặt như một cao nhân: "Đây không phải là tình yêu thì là gì."

Chu Thời Duệ im lặng một lúc: "Sao cậu biết cậu ấy đang học ở tòa nhà thí nghiệm?"

Trình Dư Phi: "Ồ, không hổ danh là đại ca, thật biết cách nắm bắt trọng điểm, tôi có bạn học cùng lớp với cậu ấy, người đó nói với tôi."

Chu Thời Duệ gật đầu hiểu chuyện.

Trình Dư Phi nhìn anh: "Tôi đã nói cậu ấy chắc chắn thích cậu, nhưng cậu không tin."

Chu Thời Duệ lạnh nhạt: "Cảm ơn, giờ tôi vẫn không tin."

"Chết tiệt!" Trình Dư Phi làm vẻ mặt như sắp phun máu.

Chu Thời Duệ quay đi, nhẹ nhàng xoay điện thoại.

Tần suất trò chuyện cao khiến anh và Lạc Trừng càng trở nên quen thuộc, nhưng đồng thời cũng càng khó xác định hơn, đây là một cảm giác rất kỳ lạ.

Anh chưa bao giờ có một mối quan hệ tình cảm, nhưng cũng hiểu sơ về quy trình. Lạc Trừng đối với anh có một sự nhiệt tình khác thường, còn rất thích làm nũng với anh.

Đúng vậy, làm nũng.

Thái độ mập mờ như vậy khiến anh không thể đưa ra phán đoán chính xác.

Nhưng có lẽ Lạc Trừng chỉ đơn giản là thích đóng vai bạn trai, suy cho cùng, họ bây giờ là một cặp đôi.

Sau ba, bốn phút nữa, thầy giáo trên bục giảng mới tuyên bố hết giờ.