Chương 4: Quá khứ - Đã là quái vật vốn không nên được sinh ra (1)
Từ lúc bị ba đánh chạy ra khỏi nhà thì Tri Ninh đã chiến tranh lạnh với ba mẹ, nhất quyết không chịu về nhà.
Căn phòng rộng rãi nhưng trống trải, vì không bật đèn càng khiến nó tối tăm đáng sợ.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng điện thoại reo lên không ngừng. Tri Ninh cuối cùng vẫn bắt máy nghe, đầu dây bên kia là mẹ Ninh vội vàng nói:
“Ninh Ninh à, con đừng giận dỗi nữa, mau về nhà đi.”
“Mẹ à, con đã nói rồi, nếu ba mẹ không đồng ý thì con nhất quyết sẽ không về đâu.”
“Con muốn mẹ tức chết có phải không hả Ninh Ninh?”
“Mẹ à, mẹ biết con từ nhỏ chưa bao giờ làm trái ý ba mẹ, nhưng chuyện này con không thể nghe theo.”
“Con có việc cần xử lý, con xin phép cúp máy trước.”
Cúp máy xong, Tri Ninh ném điện thoại sang bên cạnh, cứ nghĩ đến đứa em trai di dạng kia lại làm cô ta căm ghét.
…
Năm Tri Ninh 5 tuổi, gia đình cô ta có thêm một thành viên mới chính là Tri Dư.
Lúc Tri Dư còn là một đứa trẻ sơ sinh, Tri Ninh đã rất ghét em trai mình. Ồn ào, xấu xí, phiền phức, nói là em trai, càng giống con quái vật dị dạng.
Nó quả thực là một con quái vật, không phải nam cũng không phải nữ. Suýt chết khi sinh non, sau khi được cấp cứu thì ốm yếu, nếu không chú ý sẽ bị sốt và nôn mửa, nằm viện năm ngày, ở nhà hai ngày và còn rất nhiều nữa…
Sau khi thoát khỏi cánh cửa giữa sự sống và cái chết thì em trai lại hay bị ốm, mẹ ngay lập tức gác hết công việc, lúc nào cũng túc trực ở bệnh viện, vứt cô ta cho đám người hầu tẻ nhạt hoạt động như máy móc này chăm sóc.
Lúc em trai đến tuổi đi học thì bị bạn bè bắt nạt vì là người song tính, mọi sự chú ý của mẹ lại một lần nữa dồn vào nó hơn. Cha mẹ đã thuê gia sư riêng kèm cho em trai ở nhà không cần phải đến trường, nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi.
Cha mẹ luôn thiên vị cho nó chỉ vì nó sinh ra đã thiệt thòi, muốn ăn kem thì được ăn kem, được mua quần áo mới, đồ chơi ....
Còn cô ta thì sao?
Lúc chưa có nó, mẹ đã từng nói cô ta là áo bông nhỏ tri kỷ của bà, cô ta muốn cái gì được cái ấy. Kể từ khi có sự xuất hiện của em trai, mọi thứ đã bị xáo trộn.
Ở độ tuổi trẻ con được ăn chơi ngủ nghỉ này thì cô ta lại phải đi học thêm, những buổi tự học buổi tối tăng cường ngày càng dày đặc, áp lực đè nặng nhiều lúc cô ta không thể thở nổi.
Cô ta đã rất ấm ức, cũng đã từng hỏi ba mình tại sao lại ép cô ta làm những thứ bản thân không thích.
Thì nhận được câu trả lời mà cô ta đến bây giờ vẫn căm hận đến tận xương tủy: “Ninh Ninh à, tương lai con sau này sẽ gánh vác công ty, ba mẹ sau này về già có đi trước thì vẫn còn Ninh Ninh lo cho Dư Dư, mới yên tâm nhắm mắt ra đi được, Ninh Ninh hứa với ba nhé!”
Cô ta lúc đó chỉ gượng gạo trả lời mà mình không hề muốn.