Bệnh Mỹ Nhân Không Muốn Làm Pháo Hôi Đâu

Chương 2: Khác thường

Chương 2: Khác thường

Tri Dư khẽ thở dài não nề.

Cho cậu xuyên trúng người qua đường không được à!

Sao cứ phải là nhân vật ngáng đường tình yêu của người ta vậy?

Nằm trên giường, cậu cẩn thận chải chuốt lại cốt truyện một chút.

Cốt truyện chính thức diễn ra sau khi nguyên thân lần đầu tiên chạm mặt Cố Khâm, vậy là chỉ còn hai tháng nữa là Tri Ninh sẽ nói với ba mẹ chuyện kết hôn.

Nghĩ vậy, Tri Dư không khỏi cười khổ.

Tính cách của Tri Dư vốn nhút nhát, chậm chạp cũng tương đồng với tính cách của nguyên thân.

Nguyên thân tuy được ba mẹ chiều chuộng lớn lên nhưng cũng chưa làm gì quá phận, chỉ có một điều là lại đi thích anh rể của mình, có ý tưởng muốn độc chiếm và cũng là lần đầu tiên đối nghịch với chị gái mình

Xem ra cũng không sợ người khác nhận ra sự khác thường của cậu.

Nếu đã như vậy thì cậu chỉ cần tránh xa Cố Khâm và chị gái, sau khi đủ tuổi cậu sẽ xin ba mẹ du học, như vậy là giải quyết được mọi chuyện nhỉ.

Cứ nghĩ đến lại đau đầu, Tri Dư tạm gác lại mọi thứ, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Dù sao cơ thể này cũng cần phải chăm sóc cẩn thận, nhỡ một tí thì lại lăn ra ốm.

*

“Chào buổi sáng, ba, mẹ, chị!”

Tri Dư bước xuống lầu rất nhẹ nhàng, cậu lễ phép chào hỏi cha mẹ rồi ngồi vào chỗ của mình bắt đầu ăn sáng.

Ba mẹ và Tri Ninh đều ngạc nhiên.

Họ đã lâu không thấy Tri Dư chủ động xuống đây ăn sáng cùng cả nhà. Sức khỏe ngày thường hay ốm bệnh nên mẹ Tri thường sai người hầu mang thức ăn lên phòng cho con trai.

“A, chào buổi sáng bé Dư Dư! Sức khỏe con đã đỡ hơn chưa, có thấy trong người khó chịu không, để mẹ gọi bác sĩ tư nhân đến khám cho con nhé!”

Mẹ Tri có chút kích động trả lời, còn ba không nói gì, nhưng khóe miệng cong cong cũng cho thấy ông rất vui vẻ vì bé con bảo bối của ông đã khỏe lại.

“Mẹ ơi, con không có sao hết á, mẹ không cần gọi bác sĩ đến khám đâu.”

Nói xong cậu kéo ghế một cách nhẹ nhàng ngồi cạnh Tri Ninh.

“Chị, buổi sáng tốt lành.”

Tri Ninh từ nãy đến giờ nhìn ba mẹ quan tâm hỏi han em trai vẫn chưa lên tiếng.

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô ta mới thấy em trai bắt chuyện với mình, cô ta nhìn biểu hiện khác thường ngày của em trai thì nghi ngờ nhìn, sau đó không soi ra được gì chỉ đáp “ừm” qua loa rồi cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

Phản ứng này đều nằm trong dự đoán của Tri Dư.

Hôm qua cậu cẩn thận xem xét và phát hiện cha mẹ đối với nguyên thân rất tốt. Vì cậu sinh ra đã thiệt thòi hơn người khác nên rất yêu thương, quan tâm đến cậu.

Ba mẹ đưa cậu ra nước ngoài một phần do bị Tri Ninh đe dọa sẽ mặc kệ em trai, không chăm sóc cho cậu nếu ông bà mất.

Tổng thể mà nói, cậu không cần lo về phía ba mẹ.

Còn về Tri Ninh, Tri Dư nghĩ hiện tại chị gái vốn đã ghét nguyên thân, nên sẽ không quan tâm đến cậu đâu nhỉ.