Khóa Huấn Luyện Đặc Biệt: Titanium

Thế Giới 2 - Chương 5: Gia Minh

Nhìn thái độ và cách cư xử liền hiểu được Gia Minh là một đứa con có hiếu.

Cơm nguội buổi tối còn dư lại, cô thêm chút nước rồi nhấn nút nồi cơm làm nóng lại. Đồ ăn cũng hâm nóng, đơn giản ăn bữa sáng vậy thôi.

Bê tô cơm lên phòng khách ngồi ăn, cô vừa ăn vừa xem tivi vô cùng thoải mái. Đoán chừng, khoảng thời gian trước kia ký chủ sống một mình cũng như vậy.

Ăn xong, cũng không vội mang đi rửa chén liền. Yến Khanh thư thả nhìn màn hình tivi mà suy ngẫm nên làm gì tiếp theo. Giới hạn thời gian 14 ngày, đã qua hết một ngày rồi. Cô phải tranh thủ làm nhiệm vụ.

Thức tỉnh Ỷ Văn?

Theo như buổi tối hôm qua cô nhìn thấy, có vẻ tình cảm vợ chồng hạnh phúc lắm. Hai vợ chồng còn trẻ, khỏe thế nhưng lại muốn chiếm ngôi nhà này cho riêng mình thay vì tự để dành tiền mua đất xây nhà.

“Bíp bíp!” Đang suy nghĩ thì đột nhiên bên ngoài cổng rào vang lên tiếng còi xe máy.

“Dì hai ơi! Con qua chở dì đi chợ nè. Dì hai ơi!” Giọng thanh niên lớn tiếng hét vọng vô.

“Ơi!” Yến Khanh vội đứng lên đi ra.

Lúc bước ra, cô ngạc nhiên nhìn thấy một thanh niên trẻ chừng 20 tuổi.

“Con chở dì đi chợ hả?”

“Dạ! Hay hôm nay dì muốn con mua giùm dì? Nếu vậy thì dì nói đi, con mua cho.”

“À, không. Để dì vô lấy áo khoác rồi ra liền.”

Đi chợ!

Yến Khanh vừa nghĩ ra việc cần phải làm, nhân lúc này tranh thủ một chút. Yến Khanh vội bước vào phòng, mặc nhanh chiếc áo khoác của ký chủ, bên trong có sẵn tiền. Yến Khanh lấy ra đếm sơ một chút, lo sợ không đủ nên lục tìm trong ngăn tủ.

Yến Khanh do dự một chút liền quyết định dùng phương thức liên hệ đặc biệt để hỏi Đình Khang. Tương tự như lúc vừa đến, màn hình ảo thông báo nhiệm vụ lại xuất hiện, bên tai là giọng nói của Đình Khang.

Yến Khanh hỏi rằng mình có thể sử dụng tiền của ký chủ được không, và tiền của ký chủ còn bao nhiêu cũng như cất giữ nơi nào.

Sau khi được Đình Khang trợ giúp thì Yến Khanh dễ dàng tìm thấy một chiếc hộp sắt, cẩn thận mở ra thì phát hiện bên trong có rất nhiều tiền.

Chuẩn bị đầy đủ, Yến Khanh đi qua phòng khách lấy nón bảo hiểm đội lên rồi bước nhanh ra mở cửa rào.

“Cảm ơn con chở dì nha!”

Yến Khanh đóng cửa rào và khóa cẩn thận.

“Không sao! Ngày nào con cũng chở dì nên quen rồi.” Thanh niên cười nói.

“Hì hì! Dì giống mẹ con vậy á, hổng có biết chạy xe. Nên con chở dì là đương nhiên mà, chứ thôi dì đi bộ tới chợ lại xa.”

Yến Khanh nghe vậy liền ngạc nhiên. Không ngờ bên cạnh nhà lại có một người hiếu thảo như vậy. Nghĩ đến Ỷ Văn, cô không khỏi thở dài. Nếu không phải Ỷ Văn toàn làm những chuyện khiến bà Bích Diễm buồn thì hẳn đến tuổi này bà cũng không phải lo lắng, phiền muộn rồi.

“Dì lên xe nha!” Yến Khanh nói xong thì cẩn thận ngồi lên.

“Dì ngồi ổn chưa? Con chạy nha!”

“Ừ!”

Yến Khanh tò mò nhìn khung cảnh hai bên đường, nơi này nhà dân thưa thớt. Hầu như toàn thấy đất trống, không thì đất vườn trồng cây ăn quả của người dân quanh đây mà thôi.

Ở hiện đại, sẽ thấy được rất nhiều bảng thông báo nhỏ được dán trên mấy hàng rào, phổ biến nhất là trên cột điện. Thường là thông báo bán đất hoặc bán nhà, đôi khi còn có cả thông báo cho thuê nhà nữa. Không biết bây giờ có không, mà nếu có thì chắc là giá cả hẳn sẽ rẻ hơn nhiều.

“Dì ơi! Hôm qua con có nghe chị Ỷ Văn nói rồi, để chiều con đi rước hai em về.”

“Cảm ơn con! Con giúp nhà dì nhiều việc quá!” Yến Khanh nói xong thì nhớ ra hôm qua Ỷ Văn có nói đã nhờ Gia Minh đi rước hai đứa nhỏ. Thì ra cậu thanh niên này là chính là Gia Minh.

“Dạ, không có gì đâu dì!”

“Sẵn đây dì cũng có chuyện muốn hỏi con. Con có biết gần đây có ai muốn bán đất không?”

Gia Minh ngạc nhiên hỏi.

“Í? Dì muốn mua đất hả?”

“Ừ! Dì muốn mua đất để xây nhà, không biết gần đây có ai bán không?”

“Nhà con đang muốn bán nè. Nay dì hỏi nên con mới nói chứ nhà con chưa ai thông báo ra ngoài hết á. Nếu dì muốn mua thì để khi về con đưa dì qua xem trước.”

“Cảm ơn con!”

Hai người lại trao đổi thêm vài câu, không bao lâu đã đến chợ. Yến Khanh cũng không mua nhiều đồ lắm, chỉ mua chút thịt và ít gia vị liền xong.

Gia Minh bên này mua nhiều hơn, cả một bao gạo 20kg mà lại vác cực kỳ nhẹ nhàng. Đó là còn chưa tính mấy thứ thịt cá, rau dưa này kia đang xách theo.

Yến Khanh kinh ngạc nhưng Gia Minh lại rất thản nhiên, dường như đây là việc thường làm nên chẳng khiến anh ta bận tâm. Cả hai trở về, nhưng là về tới nhà Gia Minh.

Xe chạy thẳng vào sân nhà, khi xe dừng Yến Khanh cẩn thận bước xuống. Trên xe còn rất nhiều đồ, bản thân không thể hỗ trợ chỉ đành để Gia Minh tự mình sắp xếp.

Lúc đó, một người phụ nữ bước ra. Độ tuổi hẳn là lớn hơn bà Bích Diễm vài tuổi, nét nhăn trên mặt cùng tóc bạc đã nhiều hơn.

“Hôm nay về sớm vậy con?”

Sau đó nhìn sang Yến Khanh, cười nói.

“Dì hai vào nhà ngồi chơi!”

“Cảm ơn!” Yến Khanh không phải ký chủ, lại càng không có ký ức nên chỉ lịch sự nói cảm ơn mà không trò chuyện gì thêm.

“Mẹ! Dì hai có ý định mua đất nên giờ con muốn đưa dì hai xem mảnh đất nhà mình luôn.”

“Được! Vậy con dẫn dì hai đi đi.”

Gia Minh cẩn thận mang bao gạo vào trong nhà.

Người phụ nữ lấy mấy túi treo trên xe xuống.

“Được rồi! Để mẹ tự mang vào nhà được rồi, con mau dẫn dì hai đi đi.”

Yến Khanh thấy người phụ nữ thúc giục Gia Minh liền cười nói.

“Không sao đâu chị! Em chờ được mà.”

Nhìn thái độ và cách cư xử liền hiểu được Gia Minh là một đứa con có hiếu. Từ trước đến nay đạo hiếu đứng đầu, nhìn những hành động ấy khiến Yến Khanh không khỏi thấy ấm lòng. Nhưng nghĩ đến Ỷ Văn, cô lại thấy lạnh lòng hẳn.

Gia Minh lấy hết đồ chợ vào nhà. Đến cả những túi thịt, gia vị của Yến Khanh mua thì Gia Minh cũng mang vào để riêng trong rổ đặt lên bàn. Vì thịt tươi nên còn đặc biệt để vào tủ lạnh.

Gia Minh làm xong hết thảy, bước ra nói.

“Mẹ! Giờ con dẫn dì hai đi nha.”

“Được! Mau đi đi.”

Ý định của Yến Khanh chính là mua một miếng đất, tìm cơ hội nói với Ỷ Văn. Từ mục tiêu nhiệm vụ, cô đoán ký chủ vẫn còn rất yêu thương Ỷ Văn, dù sao thì cô ấy cũng là con ruột của bà. Dù cho ký chủ đã chịu những tổn thương và buồn lo do con gái làm ra, nhưng bà vẫn chấp nhận tha thứ. Nếu không thì nhiệm vụ đã không phải là “thức tỉnh Ỷ Văn” nữa. Lúc đầu Yến Khanh còn thắc mắc, cớ sao phải làm một việc rắc rối như cảnh tỉnh để Ỷ Văn giác ngộ mà không phải là giữ lại ngôi nhà và đuổi Ỷ Văn đi.

Dù cho ký chủ đã già yếu, nhưng cũng là người có quyền sở hữu ngôi nhà. Chưa kể là bà con láng giềng còn thường xuyên tới lui. Bà thậm chí có thể nói chuyện này ra nhờ bà con phân xử, nhưng bà lại không. Bà không chỉ im lặng mà còn âm thầm xử lý chuyện nhà.

Tuy Yến Khanh không biết ký chủ làm như vậy vì thương con, hay lo lắng tai tiếng trong nhà bị đồn ra. Nhưng có thể chấp nhận con gái và các cháu nương nhờ, chứng tỏ bà rất yêu thương con và các cháu.

Nếu Yến Khanh đã chấp nhận nhiệm vụ, cũng nên lập ra kế hoạch tốt, mà không cản trở cuộc sống của ký chủ sau này.