Khóa Huấn Luyện Đặc Biệt: Titanium

Thế Giới 1 - Chương 2: Khởi đầu mới

Trước mắt cô là không gian màu xanh nhạt của bầu trời, màu trắng của mây. Cùng vô số ánh sáng nhỏ đủ màu sắc lấp lánh trên bầu trời.

Đây là lần đầu cô nhìn thấy sao giữa ban ngày.

Cô vốn tưởng nơi đây chỉ có một mình cô chứ.

“Cô ấy được chọn! Nhưng phải hoàn thành khảo sát.”

Yến Khanh ngạc nhiên quay đầu, cô nhận ra người vừa nói chính là một người đàn ông trung niên có mái tóc ngắn màu đen. Ông ta mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, tác phong nghiêm chỉnh, giọng nói trầm ổn, trông cứ như Phó Giám thị ở trường cô từng dạy vậy.

Ông ta không nói chuyện với cô mà đang nói với một thanh niên khác. Người này khá cao, tóc đen ngắn hơi xoăn. Trông vô cùng trẻ trung, năng động. Anh ta mặc áo thun màu xanh lam đậm cùng quần tây đen. Trên tay còn cầm theo một tập tài liệu.

“Giám đốc! Cộng sự của cô ấy vẫn chưa tới!”

Ở đây, khi có người được chọn sẽ có cộng sự đi cùng trong đợt khảo sát đầu tiên. Và người cộng sự này dĩ nhiên sẽ là nhân viên lâu năm, kinh nghiệm dày dặn và có thành tích xuất sắc.

Nói cách khác, với sự đào tạo của một người như thế. Nhóm lãnh đạo sẽ dựa vào khả năng tiếp thu, khả năng vận dụng, kỹ năng xử lý tình huống,… để chấm điểm. Từ đó có thể dễ dàng đưa ra hướng huấn luyện phù hợp với người mới hơn.

Nhưng vấn đề đã xuất hiện, người đào tạo được chọn sẵn lại chưa tới.

“Cộng sự của cô ấy là ai?” Giám đốc hướng mắt vào tập tài liệu trên tay trợ lý hỏi.

“Dạ, là HDD260311!”

“Phụt!” Yến Khanh bật cười. Cô vốn nghĩ anh ta sẽ trả lời một cái tên, lại không ngờ anh ta lại nói tới những ký hiệu, nghe như ký hiệu đánh dấu dữ liệu vậy.

Vì cảm xúc bất chợt của cô, mà đã thành công thu hút sự chú ý của hai người đàn ông. Yến Khanh ngượng ngùng nói xin lỗi.

Người đàn ông trung niên xua tay, tỏ vẻ không hề gì.

“Là cậu ta?” Lời này đương nhiên là hỏi trợ lý.

“Dạ!”

“Chờ thêm 5 phút nữa!” Sau đó lại nói.

“Mà khoan! Cậu mau cho người liên lạc với cậu ta gấp!”

“Dạ!” Vị trợ lý vẫn lễ phép trả lời như cũ, sau đó đi tới gần cửa ra vào.

Yến Khanh cứ tưởng anh ta đi ra ngoài, lại không ngờ anh ta đi tới chiếc bàn gần sát cửa rồi dừng lại, trên đó có đặt một đồ vật kỳ lạ. Tay anh ta thuần thục thao tác phía trên. Không lâu sau, một màn hình ảo xuất hiện, bên trong là một nhân viên nữ.

Yến Khanh kinh ngạc, hóa ra đó là điện thoại, lại còn là gọi video call trong thế giới khoa học viễn tưởng nữa. Quá kỳ ảo và thú vị.

Yến Khanh càng lúc càng tò mò nơi mình đang hiện diện là chỗ nào.

Sau vài câu trao đổi, trợ lý ngoài ý muốn nghe người bên trong nói HDD còn đang trong nhiệm vụ nên không thể tới ngay.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, căn phòng lại trở nên im lặng như trước.

Vị giám đốc bèn nói.

“Đành vậy!”

Sau đó nhìn Yến Khanh.

“Cô gái, cô tạm thời sẽ theo trợ lý của tôi tìm hiểu công việc. Nếu có gì thắc mắc cứ việc hỏi cậu ấy. Còn nữa, từ giờ cô sẽ lấy số hiệu là RH262010!”

RH262010?

Yến Khanh còn đang thắc mắc ký hiệu này có ý nghĩa gì thì giọng nói của người đàn ông lại vang lên.

“Chào mừng cô đến với không gian hệ thống!”

“Không… không gian hệ thống?” Yến Khanh ngỡ ngàng.

Đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến địa điểm này.

Mà khoan! Mình đã chết rồi mà. Chẳng lẽ linh hồn mình đã được dẫn dắt đến đây?

Yến Khanh vừa kinh ngạc vừa tò mò nhìn hai người đàn ông trước mặt.

“Các người là ai? Sao tôi lại ở đây?”

“Tôi tên Hoàng Quân, là giám đốc bộ phận hệ thống cứu vớt, đồng thời cũng là trưởng phòng. Nếu sau này có thắc mắc hay cần giúp đỡ, có thể tìm tôi.”

Sau đó Hoàng Quân nhìn về phía trợ lý, giới thiệu.

“Cậu ấy tên Đình Khang, là trợ lý của tôi. Sau này lịch trình cũng như nội dung công việc cụ thể sẽ do cậu ấy sắp xếp cho cô.”

“Vậy…” Yến Khanh tiếp tục hỏi ra điều mình vẫn luôn bâng khuâng.

“Tôi đã chết rồi! Các người làm sao đưa linh hồn tôi đến đây được?” Câu đầu tiên, Yến Khanh nói với sự bình thản. Như thể đang nói đến cái chết của ai đó chứ không phải là cô vậy.

“Để tôi đưa cô đi xem cái này, khi nhìn nó cô sẽ hiểu ra thôi.” Trợ lý nói rồi đưa tay lên bộ phận cảm biến sát cửa. Ngay lập tức, cánh cửa chính dẫn ra ngoài liền mở ra.

Nơi này là nơi nào, sao mọi vật dụng đều tân tiến đến thế?

Theo phía sau Đình Khang, cô đi trên một lối hành lang dài, dọc theo lối đi cô nhìn thấy có vài người đi hướng ngược lại. Một số thì mặc áo sơ mi quần tây, một số thì mặc áo thun quần Jeans. Yến Khanh nhìn lại chính mình, bản thân vẫn đang mặc đồ bệnh nhân. Cảm thấy chính mình so với người khác điều kiện khác biệt, chỉ dám nhìn sơ cách bày trí chứ không dám nhìn kỹ.

Mà đến bây giờ Yến Khanh mới nhận ra, lúc trước cô luôn mệt mỏi cũng thường xuyên đau nhức cơ thể, chỉ đi vài bước đã thở gấp. Ấy vậy mà lúc này đi lâu như thế vẫn không hề có chuyện gì. Làm Yến Khanh thật sự nhớ tới khoảng thời gian khỏe mạnh lúc chưa phát bệnh.

Đình Khang dẫn cô tới sảnh lớn, nơi này hệt như điểm trung tâm vậy. Từ đây nhìn ra xung quanh có thể thấy nhiều lối đi. Thêm cả lối vào cô vừa đến trùng hợp tạo thành 8 lối đi, vị trí nơi cô đang đứng lúc này hệt như 1 bùng binh vậy.

Yến Khanh hướng mắt nhìn quanh, phía trên mỗi lối đi đều có 1 cái bảng tên, ở lối cô vừa ra có bảng ghi ‘Hệ thống cứu vớt’. Ở các lối khác, đồng loạt là ‘Hệ thống xuyên sách’, ‘Hệ thống tích điểm’, ‘Hệ thống làm giàu’, ‘Hệ thống trọng sinh’,… Lối đi phía đối diện Yến Khanh còn thấy tấm bảng ghi ‘Cục quản lý’. Xem ra ngoài các bộ phận hệ thống còn có cả bộ phận hành chính nữa.

“Nơi này được gọi là Sảnh chính, từ đây cô sẽ nhìn thấy lối vào các bộ phận làm việc khác. Và lối đi lúc nãy chính là lối dẫn tới bộ phận hệ thống cứu vớt. Sau này, đó sẽ là nơi làm việc của cô.”

Yến Khanh càng nghe càng hoang mang. Không phải mọi người đều nói, con người khi chết đi sẽ đến Diêm Vương điện báo danh. Dựa theo thiện ác lúc sống mà trả, sau đó được dẫn đi đầu thai hay sao?

“Tại sao tôi lại tới đây? Không lẽ mọi người khi chết đều sẽ đến đây sao?”

Đình Khang ngại ngùng gãi mũi.

“Là do chúng tôi dùng phương pháp đặc biệt dẫn dắt linh hồn cô đến đây.”

Yến Khanh nhìn chăm chú vào người trước mặt, muốn từ biểu cảm của người này suy đoán ra ý đồ thật sự của anh ta.

“Thật ra, chỉ có những người có sức mạnh tinh thần cao mới được đến đây. Mỗi bộ phận sẽ được quyền tuyển chọn nhân sự và sắp xếp công việc phù hợp.”

Đình Khang nói xong thì đi tới cửa kính sát đất cách đó không xa.

“Cô nhìn ra ngoài thử xem!”

Yến Khanh tò mò bước gần tới. Ánh mắt cô mở to đầy kinh ngạc.

Trước mắt cô là không gian màu xanh nhạt của bầu trời, màu trắng của mây. Cùng vô số ánh sáng nhỏ đủ màu sắc lấp lánh trên bầu trời. Đây là lần đầu cô nhìn thấy sao giữa ban ngày.

“Chúng là sao à?”

“Là 3000 thế giới. Mỗi thế giới đều có sự sống riêng, có những nơi còn có cả phép thuật nữa.”